"Đương nhiên." Lam Cận thu hồi điện thoại di động, lười biếng đứng lên, đưa ra câu trả lời khẳng định.Lam Kiều Kiều lại cho rằng Lam Cận đang nói to khoe khoang, trên mặt vẫn là ý cười trong suốt nói: "Nếu chị đã biết lập trình, nếu không chị giúp em viết xong cái này thì thế nào? ”Nói xong, cô ả vội vàng đem máy tính chuyển qua, để Lam Cận thấy rõ ràng những gì mình viết ra, có ý tứ khoe khoang.Dám nói lập trình của cô ả ngôn ngữ lắp ráp cấp thấp nhất? Thật sự là cười chết người, rất rõ ràng Lam Cận tên ngu xuẩn này căn bản là xem không hiểu chương trình ả ta viết!Lam Cận nhìn lướt qua màn hình, dường như ghét bỏ cũng không đành lòng nhìn thẳng, đặc biệt ngông cuồng phun ra một câu: "Lúc tôi lập trình, chỉ sợ cô còn đang chơi bùn.
”Bỏ lại những lời này, Lam Cận hai tay đút vào trong túi áo ngủ, chậm rãi nhấc chân lên lầu.Thật không phải cô nói to, cô tự xưng là người thứ hai trong lĩnh vực lập trình, không ai dám nhận ra vị trí đầu tiên!Sắc mặt Lam Kiều Kiều lập tức thay đổi, cắn cắn môi, trong lòng cười lạnh: Cô dùng sức chém đi! Chém đến cũng tàn nhẫn, còn không phải là phế vật!Ai ngờ, một câu nói của Lam Yến Hào lại làm cho sắc mặt cô ả càng thêm khó coi, "Con bé không nói dối, con bé quả thật biết lập trình, khi còn rất nhỏ là đã biết.
”Lam Yến Hào giống như đang lẩm bẩm, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm phương hướng lầu hai, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng Lam Cận, mới kinh ngạc thu hồi ánh mắt."Hả? Lam Tiểu Cận Có thật sự biết lập trình? Vậy tại sao con không biết điều đó?" Lam Dật Thần kinh dị mở to mắt.Lam Yến Hào phục hồi tinh thần lại, tức giận vỗ cậu một cái, "Lam Tiểu Cận cái gì vậy? Không biết lớn nhỏ, không phải là em gái con! ”Lam Dật Thần che đầu kêu rên, "Cái gì mà, con không phải đều là vẫn gọi Lam Tiểu Cận sao? Con cũng không thấy ba nói con.
”Không ai chú ý tới, móng tay Lam Kiều Kiều cơ hồ đâm vào lòng bàn tay, cỗ bất an lúc trước mạnh mẽ đè xuống, lúc này phun trào ra.Nếu Như Lam Cận thật sự biết lập trình, hơn nữa kỹ thuật còn ở trên cô ả, vậy sau này ả