Lam Cận lười biếng đem hai tay nhét vào trong túi, mặt mày rũ xuống, tóc ngắn ngang vai búi sau tai, lộ ra cái trán đầy đặn trơn bóng, ngũ quan tinh xảo làm cho người ta mê hoặc.Ngoại hình đặc biệt bắt mắt!Rõ ràng khí chất chỉnh thể rất tùy ý lười biếng, nhìn không chút để ý, nhưng không hiểu sao có thể làm cho người ta lúc cô giơ tay nhấc chân cảm nhận được khí chất của ông chủ, làm cho người ta không tự chủ được nhượng bộ, tự giác nhường cho cô một con đường.Duy chỉ có...!Lệ Quân Tương và Lam Kiều Kiều còn chưa kịp rời đi, hai người còn ở đầu cầu thang, không cẩn thận ngăn trở đường đi của Lam Cận.Ánh mắt Lam Cận cũng không nâng lên, có chút không kiên nhẫn mở miệng: "Xin lỗi, phiền toái nhường một chút.
”"Chị, chị là muốn đi ăn cơm sao?" Lam Kiều Kiều đúng lúc lên tiếng, thanh âm ngọt ngào, thanh thúy dễ nghe.Nghe vậy, Lam Cận theo bản năng nhíu mày, lúc này mới lười biếng ngẩng đầu, mặt mày thu liễm vài phần khô buồn, khóe miệng lại tà khí nhếch lên, "Liên quan gì đến cô? ”Cuối cùng, lại không chút khách khí bổ sung, có vẻ cực kỳ ngông cuồng, "Chó ngoan không cản đường, phiền toái nhường đường.
”Sau khi nói xong, dường như mới phát hiện bên cạnh Lam Kiều Kiều còn có một bóng dáng khôi ngô tuần tú, liền không tình nguyện chuyển động cổ, dùng dư quang liếc mắt một cái, một giây liền thu hồi ánh mắt.Không lộ ra chút cảm xúc ái mộ trước kia, phảng phất vừa rồi liếc mắt một cái cũng bất quá là bố thí, rất lãnh đạm.Lệ Quân Tương hơi giật mình một chút, không hiểu sao nhớ tới ngày thi đấu lần trước, ánh mắt Ma Vương Cận liếc nhìn mình, luôn cảm giác có một chút...!rất giống?Bất quá rất nhanh hắn ta ở trong lòng lạnh nhạt một tiếng, làm sao có thể? Chắc hắn điên rồi mới có cảm giác này.Lam Cận bất quá chỉ là một tiểu phế vật, làm sao có thể cùng Ma Vương Cận đánh đồng.Lúc này bên tai có người nói: "Lam Cận không phải thích Lệ Quân Tương rất khổ sở sao? Cô ấy cư nhiên cũng không nhìn cậu ta, hơn nữa bộ dáng thật lãnh đạm, không phải là thay lòng đổi ý chứ? ”"Cô ấy đã trở nên xinh đẹp như vậy, hơn nữa Lệ Quân Tương lại chán ghét cô ấy như vậy, nếu là tôi tôi cũng thay lòng đổi ý.""Cho qua! Còn không mau nhường một chút, không thấy có người muốn đi qua sao? ”Dung Lân đi lên phía trước trực tiếp đem Lam Kiều Kiều cùng Lệ Quân Tương đẩy ra, sau đó tươi cười đặc biệt ân cần nhìn về phía Lam Cận, "Đi thôi.
”"Ừm." Lam Cận hơi gằm đầu, thong dong cất bước rời đi.Dung Lân cùng Cố Vãn Vãn vội vàng đuổi theo.Thấy thế, tất cả mọi người kinh ngạc mở to hai mắt, chợt lại bừng tỉnh đại ngộ, khó trách thái độ