Trong lúc nhất thời, tất cả diễn biến đều có liên quan tiểu thuyết gốc, đặc biệt là ở cảnh cuối truyện bản thân vị Ninh Tiêu kia tự tay vạch ra kế hoạch mang ý đồ phá hủy sự trong sạch của nữ chính, cuối cùng lại bị nam chính Quý Thiên Minh phản kế dẫn đến kết cục xấu, nếu không phải sự xuất hiện ngoài ý muốn của Diêm Liệt, liều mạng phế đi con mắt thì mới có thể đem cô cứu ra, tình tiết đó giờ phút này ở trong đầu Ninh Tiêu càng trở nên rõ ràng.
Lần này, cô cũng không có vạch ra kế hoạch phá hủy sự trong sạch của Văn Chân Chân, nhưng nhóm người này lại vẫn xuất hiện, không chỉ xuất hiện, mà còn như cũ hướng về phía con mắt của Diêm Liệt.
Đừng nói với cô đây chỉ là là sự trùng hợp, cái gì trùng hợp quá thì nhất định có sẽ có người đứng sau.
Có người muốn mạng sống của Diệm Liệt.
Ninh Tiêu lập tức đưa ra một kết luận như vậy.
Mà suy tư như vậy cũng chỉ trong một cái chớp mắt, giây tiếp theo linh khí của cô liền truyền vào người đang giơ dao gọt hoa quả, vừa định đem người này hất ngược ra bên ngoài, lại chưa từng nghĩ tới ngay lúc này, trong bụng lại đột ngột đau nhức, cuối cùng lại chỉ cản trở người nọ được chốc lát, làm dao gọt hoa quả của hắn không hạ xuống trong vài giây.
Không còn cách nào, Ninh Tiêu đành phải tiến lên vài bước, một tay trực tiếp đem Diêm Liệt cả người đang tê dại vì bị điện giật kéo ra khỏi đường dao gọt hoa quả của người nọ, đồng thời duỗi tay ôm eo anh, sau vài giây ngăn cản qua đi, dao gọt hoa quả rơi xuống.
“Không cần…”
Vừa mới hồi phục lại tinh thần lại Diêm Liệt cũng không rõ, Ninh Tiêu đang ở phòng y tế nghỉ ngơi như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, còn đang chắn trước người anh, mắt thấy dao gọt hoa quả sắc bén sắp rơi xuống, khóe mắt thiếu niên muốn nứt ra, liều mạng bắt lấy cánh tay, thế nhưng thật sự nâng được cánh tay bị điện giật đến run nhè nhẹ, ôm chặt lấy cô, dùng sức trở mình, trực tiếp đem hai người ấn lên bức tường loang lổ phía sau.
Thấy thế, đồng tử Ninh Tiêu hơi co rút lại, thân thể của cô đã sớm bị thần hồn cải tạo, bị linh khí gột rửa, dù vậy vết thương đối với cô đem ra so sánh với người thương bị kiến cắn còn kém hơn, nhưng Diêm Liệt…
Nghĩ như vậy, ánh mắt Ninh Tiêu trở nên sắc bén, cố nén đau đớn ở bụng, lại một lần nữa tập trung linh khí, trực tiếp đánh trúng con dao kia, khiến cho hướng nó đâm tới lại đột nhiên lệch sang một bên, đâm vào trên vách tường bên cạnh hai người, cắm vào thật sâu.
Thấy vậy, Diêm Liệt hít vào một hơi thật sâu, dồn hết sức lực, xoay người nhấc chân, đột ngột đem người nọ ở phía sau đá bay ra ngoài.
Phía bên này nhìn thấy màn một nguy hiểm của hai người, Quý Minh Thiên bởi vì quá mức kinh sợ mà phân tâm, trực tiếp bị người bên canh đánh trúng bụng, đau đến cong eo lại, mắt thấy người nọ định thừa thắng xông lên, liền ấn bờ vai của hắn, vừa định giáng cho hắn một cú đấm lên mặt, lại có một đám người mặc tây trang không biết từ nơi nào lao vào con ngõ nhỏ, bốn năm người liền dọn dẹp đám thanh niên bất lương này, hơn nữa còn móc di động ra báo cảnh sát.
“Diêm thiếu, cậu không sao chứ?”
Dẫn đầu đám người nọ vội vàng đi tới bên Diêm Liệt nửa người đang dựa vào đầu vai Ninh Tiêu, cắn chặt răng, thân thể có chút hơi run rẩy.
“Cậu thế nào?”
Ninh Tiêu vội vàng duỗi tay đỡ anh, đồng thời không chút dấu vết mà phân chia linh khí thành từng sợi tơ nhỏ không ngưng truyền vào cơ thể anh.
Linh khí truyền vào, cơ thể rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút, Diêm Liệt ngẩng đầu cười khẽ với Ninh Tiêu, lại quay đầu nhìn về phía mấy người đàn ông mặc tây trang phía sau, thời gian ánh mắt dừng ở người vị trí dẫn đầu là lâu nhất.
“Diệp… chú Diệp…”
“Là tôi.
”
“Chú như thế nào…”
“Là cha cậu, Diêm tiên sinh bảo tôi dẫn bọn họ theo bên cạnh người để bảo vệ cậu, hôm nay là chúng tôi bảo vệ cậu không tốt, bởi vì cậu từ trước cho tới nay không có xảy ra chuyện gì, hơn nữa là hôm nay cậu đi cùng bạn học ra tới, chúng tôi không khỏi có chút lơi lỏng, tôi nên xin lỗi cậu.
”
Người đàn ông mặc tây trang hơi hơi cúi đầu.
Điều mà hắn không có nói ra chính là, rõ ràng đây chỉ là mấy tên xã hội đen, làm sao có thể tránh được đôi mắt của những người chuyên nghiệp như bọn hắn, trốn vào con hẻm nhỏ này, vừa nãy còn chặn đường Diêm Liệt.
Cái này nếu nói tiếp thì sau lưng là vũng nước sâu, Diêm thiếu không cần biết mấy tin tức này, một lát hắn sẽ đem tất cả những chi tiết này báo cáo rõ ràng cho Diêm tiên sinh.
Diêm Liệt vừa nghe đến hai chữ cha, liền lập tức nhấp môi, không nói gì.
Có thể là biết rốt cuộc điều gì ngăn cách hai cha con Diêm gia, vừa thấy biểu tình Diêm Liệt không ổn, người đàn ông mặc tây trang liền lập tức đổi đề tài, “Chúng ta đang ở đầu ngõ, tôi thấy bạn học nữ bên cạnh Diêm thiếu và cả bạn học nam kia sắc mặt đều không tốt lắm, không bằng cậu để bọn họ ngồi lên xe chúng ta đi đến bệnh viện nhìn một cái, còn có Diêm thiếu, cậu cũng phải kiểm tra kỹ một chút.
”
Vừa nghe lời này, Diêm Liệt mới rốt cuộc phản ứng lại, vội quay đầu nhìn Ninh Tiêu đang ở dưới người anh, trên mặt đầy vẻ lo lắng, “Thế nào? Con dao của người vừa nãy làm có làm cậu bị thương chỗ nào không? Cậu sao không ở phòng y tế đợi, như thế nào lại chạy đến đây? Không phải là lo lắng cho tôi sao? Sắc mặt cậu thật khó coi, là vừa mới đụng tới chỗ nào sao? Hay là…… Bụng còn đau?”
Nói xong, anh cũng không rảnh lo cái khác, một tay ôm Ninh Tiêu lên, hướng về phía mấy người đàn ông mặc tây trang kia đứng, hỏi “Xe ở đâu? Dẫn đường phía trước!”
Hỏi xong, lại quay đầu nhìn thoáng qua Quý Minh Thiên phía sau, “Thế nào? Còn có thể tự đi được không?”
Nghe vậy, Quý Minh Thiên một tay che bụng lại, một tay đỡ tường lảo đảo lắc lư mà đứng lên, mạnh miệng nói, “Tôi thật sự không sao, cậu vẫn là nên lo cho chính bản thân đi!”
“A!”
Diêm Liệt cười nhạo, bởi vì vừa mới bị điện giật, thân thể nhất thời còn chưa phục hồi lại tinh thần, bước chân lảo đảo hai lần, liền ôm Ninh Tiêu đi ra ngoài.
Toàn bộ quá trình, Ninh Tiêu trước sau đều gắt gao nắm chặt lấy quần áo anh, nhìn hoàng hôn ngoài ngõ nhỏ dừng một chút trên sườn mặt kiên nghị lại quật cường của thiếu niên, đột nhiên cô vươn tay ôm lấy cổ anh, đem đầu dựa vào trên vai anh.
“Diêm Liệt…”
“Cậu không có việc gì thật tốt quá.
”
Cô nhẹ nhàng thì thầm lẩm bẩm.
Vừa nghe thấy cô nói như vậy, tay Diêm Liệt đang ôm cô bỗng dưng căng thẳng, nhất thời đau nhói trong lòng khiến anh kịch liệt run lên, dùng sức nhấp môi, chớp mắt một cái, nhanh chóng đem sát khí bên trong bức trở về.
Là cậu không có việc gì mới thật tốt quá.
Anh quả thực không thể tin được, nếu vừa rồi một dao kia đâm lên người Ninh Tiêu, rốt cuộc anh sẽ làm ra cái hành động điên cuồng gì.
Càng có chút không thể tin được, trên đời này, thế nhưng còn có người vì anh mà phấn đấu quên mình? Không màng đến tính mạng?
Người kia, còn là người anh yêu, cô gái mà anh thích nhất.
Trong nháy mắt, anh thật sự cảm thấy mình khi còn nhỏ cầm lấy thủy thảo liều mạng mà bò lên không bị uổng phí, anh có ông ngoại, có dì nhỏ, hiện tại lại gặp được, Ninh Tiêu của anh.
Đúng vậy, đến bây giờ anh còn nhớ rõ khi còn nhỏ bởi vì mẹ mới qua đời không lâu, cha liền cưới Bạch Thanh Bình, không ai quan tâm đến anh, đoạn thời gian đó là lúc anh bẩn nhất, một phương diện là người trong nhà không rảnh lo anh, mặt khác cũng bởi vì chính anh âm thầm kháng nghị lại quyết định tái hôn của cha mà tuyệt thực, không tắm rửa, đập phá đồ trong nhà để chống lại cha.
Cha anh còn chưa kịp phản ứng lại sự phản kháng của anh, nhưng thật ra những đứa trẻ của cô dì chú bác không biết làm thế nào mà lại bắt được cơ hội này, một tay ném anh xuống cái hồ to trong biệt thự, sau đó cả đám tất cả đều đứng trên bờ mà cười giỡn, chỉ vào anh và nói anh hôi như vậy liền phải rửa sạch, bằng không sẽ không chơi với anh.
Nhưng anh mới không muốn cùng bọn họ chơi.
Lúc ấy anh nỗ lực mà bò lên trên, cố tình những người đó lấy cớ anh còn chưa rửa sạch sẽ cho nên không cho anh lên bờ, từ đâu mà tìm ra mấy cây gậy trúc không ngừng đánh vào đầu anh.
Lúc ấy bởi vì anh tuyệt thực mà ước chừng có hai ngày còn chưa ăn cơm, đói bụng liền uống nhiều nước, tay chân đã sớm rụng rời không có sức lực, bị đánh thành như vậy, liền càng cảm thấy đầu váng mắt hoa, tầm nhìn trước mắt dần biến thành màu đen.
Khi đó thời điểm mà anh bị đánh liên tiếp như vậy, là thật sự cảm thấy chính mình sẽ chết, thậm chí còn nghĩ mình chết rồi thì có phải hay không được nhìn thấy mẹ, lần nữa được làm nũng tố cáo với bà, mẹ không có ở đây người trong nhà đều mặc kệ con, không ai cần con, không có người nào thích A Liệt, A Liệt không muốn ở đây, muốn cùng mẹ rời đi.
Những người anh chị em họ hàng kia của anh cũng không biết có phải hay không thấy anh lại lần nữa bị đánh đến chìm xuống nhưng mà nửa ngày còn chưa nổi lên, sợ anh thật