"Tiện nhân!"
Vừa nói xong, ba Diêm liền muốn động thủ.
Diêm Liệt đưa tay ra nắm lấy cổ tay ông chặn lại.
"Ông muốn làm gì?"
Ba Diêm gắng sức rút tay mình ra khỏi tay Diêm Liệt, sắc mặt trong nháy mắt biến thành một mảng xanh xám.
"Được lắm, hiện tại ngay cả mày cũng muốn đối nghịch với tao! Tốt, tốt, rất tốt! Buông ra!"
Hiện tại, ông phải lập tức trở về để ổn định đại cục, ổn định lại cái người đàn bà điên Bạch Thanh Bình kia, nếu không...
Vừa nghĩ tới hậu quả, ba Diêm đã sợ hãi đến tay chân run rẩy.
Bây giờ quay về còn kịp không?
Tɦẩʍ ɖυng cười nhạo, từ nơi này đến thủ đô ngồi máy bay cũng mất năm tiếng đồng hồ, năm tiếng cũng đủ để Thịnh Thâm làm quá nhiều việc rồi.
Đến lúc đó thế cục cũng đã định.
Đáng tiếc, không có cách nào tận mắt chứng kiến Diêm Chính "viên mãn hạ màn" rồi.
——
Đêm nay, trăng đặc biệt tròn, cũng đặc biệt sáng.
Ba Diêm sớm đã rời đi rồi.
Lúc này, Diêm Liệt nghiêng người dựa vào vách của chiếc thuyền nhỏ trong hồ, ngơ ngác nhìn ánh trăng sáng trên đỉnh đầu, Ninh Tiêu ngồi bên cạnh anh.
Chiếc thuyền nhỏ tự do phiêu bạt, từng dòng vòng sóng gợn xao động nổi lên mặt hồ.
"Cậu nói, tại sao ông ta lại là một người như vậy..."
"Thật ra, trước đây ông ta vẫn còn rất tốt, thực sự rất tốt, khi đó mẹ mình vẫn còn, cậu vẫn chưa được gặp mẹ mình nhỉ? Bà ấy rất xinh đẹp, xinh đẹp giống như dì nhỏ vậy, mình nhớ bà ấy luôn cười với mình rất dịu dàng.
Nhưng sau này, bà ấy lại bị bệnh, nhà ngoại suy tàn, ba mình… cũng thay đổi… thay đổi đến nỗi mình không còn nhận ra được nữa…"
"Bạch Thanh Bình không thích mình, ông ta cũng liền xem mình như người vô hình, lúc nhắc đến mình ở trước mặt người ngoài cũng chỉ lắc đầu.
Từ đó về sau, nhà họ Diêm chỉ còn duy nhất Diêm Diệp, đứa con trai của ông ta và Bạch Thanh Bình.
Kỳ thực, trước đây mình cũng từng nghi ngờ có phải vì mình không tốt nên ông ta mới không thích hay không.
Nhưng hôm nay, lúc ông ta gọi mình đi, nói rằng bản thân quan tâm đến mình nhiều bao nhiêu, muốn mình quay về thủ đô cùng ông ấy, còn nói sau này nhất định sẽ đối tốt với mình.
Cho đến bây giờ, mình cuối cùng mới hiểu ra, người ông ta yêu vẫn luôn chỉ có bản thân ông ta, ai có thể đem lại lợi ích cho ông ta, ông ta sẽ không chút do dự mà phóng ra cái loại tình yêu rẻ tiền của mình với người đó, mà cái loại tình yêu này, mình căn bản không cần."
Đêm đã tối, toàn bộ hồ sen chỉ còn lại âm thanh chậm rãi thoải mái của Diêm Liêt, cùng với tiếng côn trùng trầm thấp và tiếng lá sen bị gió lay động.
Nhìn một bên sườn mặt anh, Ninh Tiêu cũng vô thức mà đem tay của mình nhét vào trong lòng bàn tay anh.
Diêm Liệt dùng sức nắm chặt, sau đó lại sợ tâm trạng không tốt của mình ảnh hưởng đến Ninh Tiêu, anh quay mặt hướng về phía cô nở một nụ cười thật tươi.
"Khụ, nói cho cậu một bí mật nhỏ nè.
Cậu cũng thấy mình mỗi ngày đều ngủ trên lớp, nhưng thật ra chỉ là giả bộ để cho mẹ kế của mình xem thôi.
Nếu như nghiêm túc học tập, cậu chưa chắc đã...!không đúng, ngay cả Văn Chân Chân cũng chưa chắc đã qua được mình đâu! Mình còn nhớ, khi còn nhỏ mình rất thông minh đó, lúc còn học mẫu giáo mỗi năm còn lấy được hoa hồng nhỏ nữa đó!"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí còn có chút ngưng trọng vừa nãy thoáng cái đã bị quét sạch, Ninh Tiêu xém chút nữa đã bị anh chọc cười ra tiếng, sau đó như là nhớ đến cái gì: "Đều là giả bộ sao? Vậy quần áo trước đây của cậu thì sao? Cậu nhuộm tóc đỏ, mặc quần áo như vậy có phải là cũng..."
Nghe Ninh Tiêu nói như vậy, Diêm Liệt liền kỳ quái mà nhìn thoáng qua cô: "Đó đương nhiên đều là quần áo mà mình tự chọn, mình còn không đến nỗi ngay cả bản thân muốn ăn mặc như thế nào cũng không quyết định nỗi."
Nghe vậy, sau khi Ninh Tiêu sửng sốt một lúc, lập tức quay mặt đi, dùng sức cắn môi, hai vai run lên.
Thấy cô như vậy, Diêm Liệt nhíu nhíu mày: "Cậu, có phải cậu đang cười mình..."
"Không...!phụt ha ha ha ha...!không có..."
"Hay lắm, cậu đều đã cười ra tiếng rồi còn ở đó nói không có!"
Diêm Liệt lập tức lấn người lên, liền đem khuôn mặt đỏ bừng của Ninh Tiêu quay qua đối mặt với mình, tay kéo lấy má cô "Không...!không cho phép cậu cười mình..."
Thật ra, trước đây cũng có rất nhiều người cười anh, nhưng khi đó anh cảm thấy là do ánh mắt của người kia có vấn đề, những thứ chẳng hạn như xích sắt nè, đinh tán nè nhìn thật đẹp nha, mặc lên người thật sự là vừa đẹp vừa ngầu.
Mặc dù sau này, Tân Chu có thay đổi quần áo lại cho anh, nhưng anh vẫn cảm thấy bản thân trước kia đẹp hơn.
Nhưng bây giờ, bị Ninh Tiêu cười như thế, anh lại