Vừa nói, trời sinh ngốc nghếch Tống Ân Tâm vậy mà xoay người chuẩn bị chạy ra bên ngoài.
Nhìn tư thế kia giống như là thật sự muốn xông đến trước mặt Ninh Tiêu hỏi những chuyện không có căn cứ này, trời ơi, đầu cô nhóc này là thiếu dây thần kinh sao? Nếu như khai ra bọn họ thì xong đời rồi!
Tức khắc hai người bát quái này bị dọa đến lập tức vừa mới chuẩn bị giữ lấy Tống Ân Tâm, đã nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của cô ấy vừa mới chuyển người, giọng nói sau đó chợt ngọt đến tám phần gọi ra một cái tên.
“Ôi! Chào Ninh lão sư~”
Vừa nghe thấy cái tên này, cơ thể hai người phụ nữ này nháy mắt run lên một cái, căn bản không dám tiếp tục vươn tay kéo vị trợ lý Tống kia, biểu cảm trên mặt trống rỗng trong nháy mắt, ngay sau đó liền thong thả mà xoay đầu lại.
Tiếp đó liền thấy Ninh Tiêu mặc một bộ quần áo công sở hai màu đen trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác tây trang dài màu bạc đang cười mà như không cười cầm lấy tay cầm ly cà phê sứ màu trắng của chính mình, dựa lên bên cửa phòng trà, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Nhất thời, hai người đều hít vào một ngụm khí lạnh, người phụ nữ tóc dài thấp bé trong đó có lẽ bởi vì gan tương đối nhỏ, nháy mắt sắc mặt liền tái đi.
“Chào…Chào Ninh lão sư…”
Người phụ nữ cao cao căng da đầu chào hỏi.
Nghe vậy, Ninh Tiêu không đáp lại, chỉ là nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi chậm rãi đi vào phòng trà, chậm chạp rót cho mình một ly cà phê, nhấp một ngụm, lại chậm chạp đi ra ngoài cửa.
Cả quá trình chỉ dừng lại một chút bên người Tống Ân Tâm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như say rượu, cười nhẹ một tiếng liền đi ra ngoài.
Mắt thấy bộ dạng này, không cần nói vị nữ chính này lại là một bé đáng yêu giống Văn Chân Chân, cô có thể cảm nhận được sự sùng bái yêu thích của đối phương dao động rất lớn, chứng minh cô ấy không phải giả bộ, mà là phản ứng chân thật.
Chuyện này cũng không khó giải thích vì sao trong câu chuyện ban đầu, sau khi Ninh Tiêu ban đầu chết đi, chỉ có một người này chân chân thành thành vì cô rơi nước mắt.
Thấy vậy, ngay khi hai người kia sắp thở ra một hơi, Ninh Tiêu đã đi đến cửa lúc này mới dừng bước chân lại: “Có thời gian ở chỗ này nói ra nói vào, không bằng bỏ thêm chút thời gian rồi lại nhận cuộc thi thiết kế, còn có…”
Cô cười nhạt xoay đầu lại: “Tôi cho rằng suy đoán của hai cô có thể càng có thể gan dạ hơn nữa, không bằng, lại đoán lên trên nữa?”
Vừa nói, cô giơ ngón trỏ chỉ chỉ lên đỉnh đầu, nụ cười bỗng nhiên lớn hơn, không để ý đến hai người phụ nữ kia bỗng nhiên trợn tròn đôi mắt, lập tức liền trở về văn phòng của mình.
Thấy bóng lưng đối phương đi xa, cả người Tống Ân Tâm đã sắp bị sắc đẹp đánh bại lúc này cuối cùng mới hồi thần lại, vừa chuẩn bị mở miệng gọi cô lại, giây tiếp theo đã lập tức bị một bàn tay của hai người phụ nữ phía sau bịt miệng lại, cuối cùng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
Thỉnh thoảng nghịch ngợm một chút như vậy, Ninh Tiêu cảm thấy tâm trạng cũng không tệ, hơn nữa cô như vậy cũng coi như vì sau này cô và Giang Úc công khai mà tạo cơ sở nho nhỏ, không phải sao?
Vừa nghĩ đến Giang Úc, Ninh Tiêu cảm thấy bỗng nhiên bản thân rất nhớ anh.
Tức khắc, cô còn chưa suy nghĩ đã trực tiếp trượt mở điện thoại, bắt đầu nhập tin nhắn trên phần mềm trò chuyện.
Cùng lúc đó, Giang Úc đang ngồi ngay ngắn trước máy tính cùng bạn tốt của mình Thời Phưởng nói chuyện video phương án về dự án mới, biểu cảm đoan chính mà nghiêm túc, vừa thấy điện thoại anh để một bên rung lên một chút, nháy mắt liền nhăn mày lại, không để ý mà liếc qua một cái, tầm mắt lập tức dán lên cái tên đang hiển thị trên điện thoại.
“… Căn cứ vào điểm này, chúng ta vẫn có thể cùng anh ta bàn bạc lại, cậu thấy thế nào? Giang Úc… Giang Úc?” Vừa nói, người đàn ông mắt đào hoa bên kia máy tính cúi đầu lật mở hợp đồng trong tay, thật lâu cũng chưa nghe thấy tiếng trả lời, trực tiếp ngẩng đầu lên.
Sau đó liền nhìn thấy bạn tốt nhà mình vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đang cầm trong tay, trượt mở, nhìn nhìn rồi khóe miệng dùng lực mà mím lại, đồng thời giữa mày gắt gao nhăn lại.
Thời Phưởng quen biết với Giang Úc nhiều năm như vậy làm sao sẽ không hiểu biểu cảm này của bạn tốt nhà mình rốt cuộc là có ý gì, có lẽ là từ nhỏ đã chịu sự giáo dục quá khắc nghiệt, khắc nghiệt đến mức anh đều không được phép quá thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, điều này cũng dẫn đến mỗi khi đối phương đặc biệt vui vẻ anh đều sẽ thể hiện thành dáng vẻ oán hận đau khổ, người không hiểu còn cho rằng anh gặp phải phiền não lớn, nhưng đâu biết rằng anh đang vui đến mức nào!
Dù sao khi đối phương thật sự phiền chỉ biết làm mặt lạnh.
Thời Phưởng nghĩ đến điểm này, tức thì cũng không muốn báo cáo với đối phương tiến triển công việc gì nữa, ngược lại dù bận mà vẫn ung dung dựa vào lưng ghế dựa phía sau, liền bắt đầu xem kịch hay.
Cũng xác thật là kịch hay.
Phải biết rằng từ trước đến nay Giang Úc chưa từng nhận được tin nhắn như vậy từ Ninh Tiêu-
“Hôm nay thời tiết bên ngoài đẹp quá, ánh nắng xán lạn, anh có thể bảo quản gia Giang không có chuyện gì đẩy anh ra xem xem, bây giờ em đã đang làm việc rồi, sẽ lấy tốc độ nhanh nhất làm xong sau đó nhanh chóng trở về, hy vọng còn có thể kịp thời ngắm mặt trời lặn với anh, ồ phải rồi, có muốn lúc em trở về đi ngang qua Vinh Ký mang có anh chút đồ ăn không, em nhớ anh thích bánh đậu đỏ ở đó phải không? Còn có đó là… chồng ơi, em nhớ anh rồi.
”
Đôi mắt nhìn chằm chằm hai chữ chồng ơi này, Giang Úc nhìn chằm chằm hai chữ này như muốn nở hoa ra, thậm chí anh còn có hơi không tự chủ được tưởng tượng đến dáng vẻ quyến rũ của Ninh Tiêu chính miệng gọi ra hai chữ này.
Chỉ vừa nghĩ đến, môi anh không khỏi mím đến càng chặt hơn chút.
Trả lời, hay là không trả lời?
Ngón tay của Giang Úc treo trên điện thoại, trong mắt xẹt qua một chút do dự.
Tuy rằng đêm qua cô đã thật sự chăm sóc anh sinh bệnh một đêm, nhưng… những thứ trước đây điều tra ra được thật sự là một cây gai đâm vào trong lòng anh, một đêm chăm sóc, vài câu hỏi thăm cộng thêm một phần bánh đậu đỏ liền có thể khiến anh thỏa hiệp sao…
Vừa mới nghĩ đến đây, điện thoại trong tay nháy mắt rung lên chút, ngay sau đó tin nhắn tiếp theo của Ninh Tiêu nhảy ra-
“Ồ phải rồi phải rồi, em quên mất bây giờ anh đang ngủ rồi, xin lỗi nha, tuy rằng em vẫn có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, nhưng em vẫn là không gửi