Một câu này hoàn toàn liền đem Tạ Kê từ bên trong mê hoặc giải cứu ra, đôi mắt của nam nhân nháy liên tục, cười lạnh tanh, “Như thế nào? Đau lòng? Vẫn là còn nhớ tình cảm với hắn đời trước, muốn đi mật báo?”
Nghe thế, Ninh Tiêu nháy mắt liền mở bừng mắt, “Ở trong mắt chàng, ta chính là người như vậy sao?”
Bị Ninh Tiêu hỏi lại, Tạ Kê há miệng thở dốc, còn chưa nói ra lời nói nào, liền lập tức ngậm lại miệng mình.
Trong lòng ta vẫn luôn nói rằng nàng không phải người như vậy, không có khả năng là người như vậy, chính hiện thực lại là, lúc trước hắn là thủ phụ rơi đài, nàng lập tức liền vứt bỏ hắn, chạy vào hậu cung của Quân Diệc Tắc là nàng, suốt ba năm bị Quân Diệc Tắc sủng lên trời cũng vẫn là nàng, hắn đã vô số lần mà từng nói cho chính mình không cần tin tưởng, không cần tin tưởng, nhưng mỗi một lần hắn phái mật thám đi, truyền lại tới miệng đều nhất trí như một, đó chính là Tiêu Hoàng quý phi nương nương hiện giờ đang lúc được sủng, Quân Diệc Tắc hàng đêm đều nghỉ ở Trường Nhạc Cung của nàng, chân chính là trăm ngàn sủng ái.
Ba năm, mỗi một lần bồ câu đưa thư đều là như thế này, hắn cũng nghĩ muốn không tin, chính là……
Hắn không thể không tin!
Nghĩ vậy, Tạ Kê nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, liền lại lần nữa đã mở miệng, thanh âm lạnh lẽo mà lên tiếng, “Đời trước, Quân Diệc Tắc cũng bất quá thắng là vì hắn ở trong tối mà ta ở ngoài sáng thôi, một đời này, ta không thèm để ý nàng có thể hay không đi mật báo, bởi vì ta nhất định sẽ đem chuyện hắn ta quang minh chính đại tranh đoạt ngôi vị hoàng đế phơi bày ra, hai chúng ta cùng nhau cạnh tranh công bằng, mà phía Thái Tử bọn họ bình định sở hữu lực cản, hắn lại thừa dịp bọn họ thế nhược lúc này, chính là dựa vào một ít thủ đoạn, không màng lê dân bá tánh, chính là cướp đoạt trái cây cuối cùng, cuối cùng làm cho sự việc rối tinh rối mù, dân chúng lầm than.
”
Ánh mắt nam nhân phá lệ kiên định, cái này làm Ninh Tiêu không tự giác mà nhìn hắn.
Mà ở bên này Tạ Kê và Ninh Tiêu còn đang thảo luận, bên kia đồng thời Quân Diệc Tắc mặt sớm đã sưng to giống như một cái đầu heo, phải uống thuốc ngay, Ninh Khinh nhíu mày giúp hắn uống xong cũng không thấy đỡ hơn, nàng ta nghĩ trung dược từ trước đến nay thấy hiệu quả chậm, đành phải canh giữ ở bên mép giường của Quân Diệc Tắc, tùy thời chú ý tình huống của hắn ta.
Hỏi nàng ta vì cái gì mà thân là một Vương phi lại muốn đích thân ở bên chăm sóc Đoan Vương, còn không phải bởi vì trong phủ một đám nha hoàn gã sai vặt đó, thấy Quân Diệc Tắc là cái ngốc tử, liền làm biếng, nếu để cho bọn họ chăm sóc, thật sự xảy ra chuyện gì chính là một mạng người a, đến từ xã hội hiện đại Ninh Khinh không thể là tiếp thu một sinh mệnh đang êm đẹp liền ở trước mắt nàng ta biến mất, cho nên dứt khoát chính mình mệt mỏi một ít, trước cứ chăm sóc hắn ta, dù sao kiếp trước nàng ta cũng bởi vì những cái án tử mà thường xuyên thức đêm.
Cũng không biết là từ khi tới cổ đại nàng ta làm việc và nghỉ ngơi quá mức quy luật hay sao, cuối cùng nàng ta lại trầm trầm mà đã ngủ.
Chờ đến thời điểm nàng ta lại lần nữa bừng tỉnh, nhìn thấy Quân Diệc Tắc cầm ngọc bội của mình không ngừng chọc vào mặt nàng ta, trên mặt đã hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu là ngốc Vương gia, lập tức Ninh Khinh liền nhẹ nhàng mà thở dài ra một hơi, sau đó duỗi tay sờ lên trán của đối phương.
“Ngươi thật là cái tiểu đồ ngốc, không biết chính mình đối với thứ gì dị ứng sao? Cái gì cũng ăn, lúc này mới nếm được đau khổ, xem ngươi lần tới còn ăn bậy không?”
Mà thái độ thân mật của đối phương lại khiến cho Quân Diệc Tắc trong lòng hơi hơi rung động, trước nay hắn ta đều biết chỉ có Khinh Nhi tốt nhất, từ nhỏ đến lớn, chỉ có nàng ta sẽ ở thời điểm hắn làm bẩn mặt, còn nguyện ý lấy khăn giúp hắn lau khô, cũng chỉ có nàng sẽ ở dáng vẻ sưng vù kia của hắn ta, ngay cả nha hoàn gã sai vặt đều tránh đi e sợ không kịp, nàng ta sẽ nguyện ý chiếu cố hắn chăm sóc hắn, hắn trước nay đều biết bản thân không có thích ai cả, cũng không có ai thích mình!
Nghĩ vậy, hắn ngây ngô cười liền lập tức ôm lấy trước mặt Ninh Khinh, không ngừng mà làm nũng.
Đến nỗi tiện nhân Ninh Tiêu kia……
Hắn nhất định sẽ làm nàng trả giá đại giới, nhất định!
Nam nhân trong mắt nháy mắt liền hiện lên một tia sát khí.
Vì thế, không quá mấy ngày, Ninh Tiêu liền nhận được một thiệp mời.
“Làm sao vậy?”
Đang ở thư phòng xem thư, Tạ Kê vừa nhấc đầu liền nhìn Ninh Tiêu cầm thiệp mời đi qua đây, liền hỏi.
Ninh Tiêu còn không có tới kịp trả lời, giây tiếp theo, một tiểu đồng liền lập tức bẩm báo hắn bên ngoài có người tới thăm.
Tạ Kê kinh ngạc mà đi ra ngoài, trong chốc lát đi rồi trở về.
“Chuyện gì?”
Ninh Tiêu mở miệng hỏi.
“Trung nghĩa bá phủ cho người tới đưa ta thiếp mời, muốn ta ba ngày sau tham gia văn hội ngắm hoa của nhà hắn tổ chức.
”
“Như vậy sao?”
Ninh Tiêu nâng mi, “Ta bên này cũng là Lữ gia tiểu thư của Trung nghĩa bá phủ tới mời ta đi tham gia ba ngày sau ngắm hoa yến, a……”
“Có được không?”
“Không thành vấn đề, chính là Lữ tiểu thư này đối với ta không quá khó đối phó, bởi vì sinh đến đen, lại họ Lữ, từng bị ta đặt tên lừa phân trứng, sau đó mọi người sau lưng đều gọi như vậy, ha…… Bất quá ta cảm thấy cái này hẳn là không có gì quan trọng, sẽ không xảy ra chuyện gì.
”
Ninh Tiêu tùy ý mà đem thiệp mời có mùi huân hương nhàn nhạt hướng bên cạnh ném một cái, liền mặc kệ.
Tạ Kê: “……”
A, thật sự không quan trọng sao! Người ta là một cô nương chưa xuất giá lại bị nàng gọi là lừa phân trứng như vậy, thật không quan trọng sao? Mọi người còn đều ở sau lưng gọi như vậy, thế này chắc chắn cùng nàng sinh tử đại thù đi, còn cho người hạ thiệp mời, rõ ràng rắp tâm bất lương mà!
Tạ Kê vỗ trán, đã không biết muốn nói gì mới tốt.
Ninh Tiêu nhìn bộ dáng buồn rầu của hắn, trực tiếp liền bĩu môi, lừa phân trứng thì làm sao vậy? Nếu không phải nàng lúc trước ở ngày mùa đông thiếu chút nữa không bởi vì một câu, liền gặp nguy hiểm bị nàng ta từ trên cầu đẩy xuống thì đã không rảnh để nghĩ ra cái tên như vậy, bất quá là gậy ông đập lưng ông thôi.
Nhưng mà, đời trước Trung nghĩa bá chính là trung thần của phe Đoan Vương, sau khi Quân Diệc Tắc đăng cơ, Lữ gia trở nên rất quyền thế a!
Hơn nữa, nàng một lần cố ý gắp thịt ngỗng cho Quân Diệc Tắc làm hắn dị ứng, nghĩ đến lần này tám chín phần mười là Hồng Môn Yến.
Nghĩ vậy, Ninh Tiêu ngẩng đầu, liền cùng như suy tư gì đó nhìn Tạ Kê đối diện.
Người tới không có ý tốt.
Hai người tâm linh tương thông mà cùng nghĩ như vậy.
Nhưng ý niệm như vậy vừa mới kết thúc, hai người liền lập tức ghét bỏ mà quay đầu đi.
Ai cùng hắn / nàng tâm linh tương thông, có ghê tởm hay không?
Nôn.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, thực mau, hai người liền đến yến ngắm hoa kia cùng một ngày, bọn họ sớm đã diễn kịch đến nghiện , cười tủm tỉm mà ở ngã rẽ của trung nghĩa bá phủ tách ra, một người hướng bên trái chỗ khách nữ, một người khác đi hướng bên phải chỗ nam nhân.
Sở dĩ tách ra nam nữ là bởi vì lần này ngắm