Vừa thấy vị bạn cùng phòng này kêu to mà chạy đi rồi, ở trong lòng Tạ Kê thầm cảm thán, lập tức liền từ trên giường bò dậy, đi đến trước cửa, ‘phịch’ một tiếng đóng cửa phòng lại, sau đó nhanh chóng mà cởϊ qυầи, đổi xiêm y, sửa sang lại giường, lại nhìn qυầи ɭóŧ nhăn bèo nhèo này trong tay, ngay khi còn chưa biết phải làm thế nào, bên tai bỗng nhiên liền vang lên giọng nói của vị bạn cùng phòng kia.
“Lão sư, thật sự, mặt của Hành Chi rất đỏ, đỏ bừng bừng, đó không phải phát sốt thì còn có thể là cái gì? Buổi sáng tỉnh dậy muộn như vậy, trước nay hắn cũng chưa bao giờ ngủ dậy muộn đến như thế, hơn nữa con kêu hắn dậy, hắn cũng không cử động, khẳng định là bệnh đến không cử động được...”
Vừa nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt Tạ Kê còn đang thống khổ liền lập tức cảm thấy qυầи ɭóŧ trong tay mình giống như một củ khoai lang phỏng tay, sau đó không chút nghĩ ngợi gì mà đem chiếc quần trong tay vò tới vò lui, trực tiếp ném nó xuống...
Dưới giường của vị bạn cùng phòng kia.
Lúc này mới bình phục lại hô hấp, chậm rãi sắp xếp lại sách vở của chính mình, sau đó một giây trước khi đám người kia đẩy cửa tiến vào, mở cửa, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Lão sư, các ngươi như thế nào...!Ai da, Đồng Quan ngươi chạy cũng quá nhanh rồi đi, ta gọi ngươi lại cũng không kịp, ta đâu có phát sốt, chỉ là vừa mới tỉnh ngủ, gương mặt có chút hơi hồng mà thôi, ngươi liền...!Nhưng mà dù sao, Hành Chi vẫn cảm tạ sự quan tâm của ngươi, chỉ là lần sau nghe ta nói xong rồi hẳn đi.”
Tạ Kê nho nhã lễ độ nói.
Hoàn toàn nhìn không ra hắn mới vừa rồi vì trả thù mà ném chiếc quần kia xuống dưới giường bạn cùng phòng!
“Ta...! Ta...” Bạn cùng phòng tên là Đồng Quan ra sức gãi gãi đầu phía sau, ngay sau đó liền đỏ mặt mà xin lỗi: “Là...!Là học sinh lỗ mãng.”
Cậu ta xoay người ngượng ngùng mà nói như vậy vài vị lão sư vội vàng chạy tới.
Vương viện trưởng bị cậu ta làm cho hoảng sợ lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền lắc lắc đầu, giáo huấn hai câu, mang theo người học sinh trở về khóa xá.
Nửa đêm, Tạ Kê thừa dịp bạn cùng phòng không chú ý, lén lút mà lấy qυầи ɭóŧ của chính mình ra, sau đó tìm cái khe suối trên núi, sắc mặt tối sầm mà giặt sạch cái quần này, trong quá trình xoa tẩy theo bản năng liền muốn mắng Ninh Tiêu một cái, nghĩ đến dấu môi kia của nàng, mặt không tự chủ được mà đỏ bừng.
Chờ hắn phơi quần lên, nửa đường quay về tẩm xá thế nhưng còn ngoài ý muốn mà gặp Vương Uyển Hoa, lập tức, mày của Tạ Kê còn chưa kịp nhăn lại.
Đối phương liền lập tức sợ hãi kêu lên, liền mặc kệ mà chạy đi vô tung vô ảnh*.
*vô tung vô ảnh: không có tung tích, không có bóng dáng.
Tạ Kê: “...”
Bóng dáng đúng là lớn!
Bởi vì phong thư từ nhà này của Ninh Tiêu, Tạ Kê liền bắt đầu vô cùng chờ mong thư nhà của Ninh Tiêu vào lần tới.
Cùng lúc đó, phủ Thái tử.
“Ra rồi, thật sự làm ra rồi, tất cả đều làm ra rồi.”
Một người môn khách* nhìn xà phòng đã được hình thành kia, pha lê thậm chí là rượu với độ tinh khiết cao, kích động mà trực tiếp quơ chân múa tay với Thái tử đang đứng bên cạnh ông.
Môn khách: người có tài năng, được quý tộc phong kiến nuôi giữ trong nhà.
“Nguyên lai là thật sự có thể, bức thư kia đều là sự thật, mau mau mau, nhanh thí nghiệm tất cả các phương thuốc khác mà tiên sinh nói, còn có mấy thứ này, mọi người cũng nhanh thử dùng xem nó có diệu dụng* như tiên sinh đã viết trong thư hay không!” Trong mắt Thái tử trên người mặc minh sắc xiêm y đồng dạng cũng chứa đầy kích động.
Diệu dụng: công dụng rất tốt.
Nếu tất cả đều là thật sự, thì đây chính là là một việc trọng đại có lợi cho đất nước nhân dân, cũng không biết vị tiên sinh sai tiểu đồng truyền tin tới đây rốt cuộc là ai, tuy rằng tiên sinh nói hắn chỉ sửa sang lại, những thứ này không phải là hắn tự nghĩ ra, nhưng hắn ta không tin.
Đó nhất định là một tài năng lớn chưa xuất thế!
Nếu có thể làm việc cho hắn...
Trong mắt nam nhân tràn ngập khát vọng đối với nhân tài, bất quá nếu tiên sinh không muốn lộ diện, nhất định là hắn có nỗi khổ riêng, hắn ta cũng không muốn cố ý tìm kiếm quấy rầy, hiện tại quan trọng nhất vẫn là những thứ này, không biết sau khi phụ hoàng biết được những thứ này sẽ thoải mái như thế nào.
Thái tử chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, liền cảm thấy thư thái khoái ý không thôi.
Mà một ngày này, tránh đi Ninh Khinh đang ngủ trưa, Quân Diệc Tắc dùng khinh công đi tới một xưởng bí mật ở ngoại ô, nhìn những khối xà phòng đã thành hình bên trong, tia sáng dã tính trong mắt càng thêm hiện rõ.
Nhưng chờ đến khi hắn ta rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà về lại nhà, liền nghe được mấy tiểu nha hoàn ghé đầu lại khí thế ngất trời mà nói chuyện với nhau.
“Thiệt hay giả? Trân bảo phường kia lợi hại đến như vậy?”
“Đương nhiên là sự thật, chính ta đều tự mình nhìn qua, nơi đó đặt pha...!Kính pha lê, không phải gương đồng, mà là thứ kính pha lê chỉ cần soi là có thể phản chiếu rõ ràng hình ảnh của chính ngươi, miễn bàn dọa người bao nhiêu, a đúng rồi, còn có chén trà trong suốt, xà phòng...!Chính là loại xà phòng Vương phi nương nương đã làm, đương nhiên, có đủ loại hình dạng hoa, là loại hình dạng gì thì là loại hương thơm đó, sinh ý rất tốt, ta chen đi vào nhìn thoáng qua, liền lập tức bị các phu nhân tiểu thư đông đến mức xô ra ngoài, sau đó ta liền nhanh chóng trở về nói lại cho các ngươi...”
Tiểu nha hoàn vẻ mặt kích động.
Mà Quân Diệc Tắc đứng cách đó không xa lập tức liền siết chặt nắm tay, trừng lớn mắt, sau đó nhanh chóng xoay người lại hướng ra bên ngoài chạy.
Giây tiếp theo sau khi hắn ta rời đi, Ninh Khinh ngủ trưa mỹ mãn vừa nghe được các tiểu nha hoàn đàm luận, lập tức trừng lớn mắt: “Các ngươi đang nói cái gì? Gương pha lê gi, còn có xà phòng...”
Vừa nghe được những lời này, Ninh Khinh kích động đến mức cả khuôn mặt đều đỏ lên, mấy thứ này...!Mấy thứ này...
Nếu không phải là ngoài ý muốn mà bị phát minh ra, vậy chứng tỏ rất có khả năng có người cũng xuyên đến cổ đại giống như nàng ta.
Đối với sự xuất hiện của đồng loại, Ninh Khinh không chỉ không cảm thấy sự độc nhất vô nhị của chính mình bị đánh vỡ, ngược lại kích động đến thiếu chút nữa mà rơi lệ.
Nàng ta xác thực cảm thấy tháng ngày ở cổ đại rất thư thái, nhưng dù thư thái như thế nào cũng không phải là hoàn cảnh mà nàng ta quen thuộc, ở cổ đại, một nữ tử như nàng không thể không kết hôn không nói, mỗi ngày cũng không được ra khỏi cửa, thậm chí cả làm việc cũng không được cho phép, không nói đến mặt khác, ngay cả di động cùng wifi cũng không có, một người sinh hoạt ở xã hội hiện đại tin tức bùng nổ như nàng ta sao có thể chịu đựng nổi, nàng ta còn nhớ rõ thời điểm mà nàng ta mới đến đây, bởi vì thói quen thức khuya, suốt vài buổi tối đều mất ngủ, sau lại mới dần chậm rãi thích ứng lại.
Khát vọng của nàng ta là trở về hiện đại.
Mặc dù ở chỗ này, nàng ta là Vương phi cao cao tại thượng, nhưng nàng ta vẫn nhớ mong cái cảm giác tất cả đồ vật đều dựa vào bản thân mà kiếm ra.
Nghĩ đến đây, nàng ta không chút do dự liền mang theo bọn nha hoàn ra cửa.
Mà một đầu khác, nhìn thứ trân bảo phường được bán đến khí thế ngất trời cùng với loại sắc hình