Mặt trời ngả dẫn về tây, bầu trời hoàng hôn rực đỏ, cái nóng và sự mệt mỏi của ban ngày chậm rãi tiêu tán dưới sắc trời hoàng hôn sâu thẳm.
Gió đêm thổi tới, trực tiếp thổi tung sợi tóc bên tai Ninh Tiêu tới sau cổ Diêm Liệt.
Quả nhiên, lỗ tai thiếu niên vốn có chút hồng đột nhiên trở lên ửng đỏ, đồng thời hai cánh tay ôm lấy chân cô càng chặt hơn.
Anh đang khẩn trương.
Nhận thấy điểm này, Ninh Tiêu thiếu chút nữa là không thể khắc chế được mà cười ra thành tiếng.
Rốt cuộc Diêm Liệt này có bao nhiêu tức giận, người khác không biết, cô chẳng lẽ còn không biết sao? Không thể cười, nhất định không thể cười.
Đúng vậy, hiện tại Ninh Tiêu đang được Diêm Liệt cõng trên lưng đi tới trạm xe buýt , ba lô gì đó được anh treo trước ngực, cứ như vậy, Diêm Liệt còn có thể ổn định từng bước từng bước một cũng là rất lợi hại.
Nếu bạn hỏi Ninh Tiêu bị thương chủ yếu là ở bả vai, trên đùi chỉ là vài vết xước nhỏ nhưng sao vẫn còn nằm trên lưng Diêm Liệt?
Có lẽ là do Ninh Tiêu nhìn thấy cái chân sau khi đã băng bó xong của mình mà hơi nhíu mày, Diêm Liệt đau lòng gì đó đều viết hết ở trên mặt, sau đó không nói hai lời mà ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, như vậy thì cô sao có thể mở miệng cự tuyệt cho được.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Tiêu lại mềm nhũn, đem đầu nhẹ nhàng dựa vào tấm lưng rộng lớn của Diêm Liệt, cong môi, không chớp mắt mà ngắm nhìn sườn mặt anh.
Thiếu niên có mái tóc đỏ rực như lửa, ánh mắt kiên nghị, sống mũi cao, môi mỏng.
Đều nói người môi mỏng tương đối bạc tình nhưng tại sao đến trên đầu Diêm Liệt, điều này lại không hề xảy ra.
Ở giữa cốt truyện, bạn nói hắn đối với nguyên chủ Ninh Tiêu còn có bao nhiêu sự yêu thích, chỉ sợ cũng chẳng còn gì, nhưng dù là như thế, hắn cũng không thể đứng nhìn một cô gái cứ như vậy mà trải qua đau khổ, thậm chí còn vì thế mà mất đi một con mắt, cũng thật ngốc.
Đặc biệt là trước kia Ninh Tiêu chính là người có khả năng đã từng bắt nạt mình, Ninh Tiêu cảm thấy anh thật ngốc.
Nhưng ngốc như vậy lại làm cô càng thêm thích anh.
Nghĩ đến đây, Ninh Tiêu không tự chủ được mà đem cánh tay mình siết chặt lại một chút, nhẹ giọng nói: “Nếu hiện tại mình đem tất cả số tiền đó trả hết thì tốt rồi…”
Nghe cô nói như vậy, Diêm Liệt nhíu mày, còn nghĩ rằng cô là vì những lời đồn đãi vớ vẩn trong trường học mà lo lắng.
Chưa nghĩ xong thì giây tiếp theo, Ninh Tiêu đã kề sát bên tai hắn, nghiêm túc nói: “Như vậy, hiện tại mình có thể xin cậu cho mình một cơ hội, thật tốt…”
Cơ hội gì?
Cơ hội cùng anh bắt đầu lại một lần nữa sao.
Diêm Liệt cả kinh thiếu chút nữa đứng không vững, lảo đảo một cái nhưng cũng rất nhanh chóng phản ứng lại, anh vẫn còn nhớ phải bảo vệ tốt cho Ninh Tiêu vẫn đang nằm trên lưng mình, cho nên rất nhanh chóng ổn định lại
Nhưng mà ửng đỏ trên mặt nhanh chóng lan ra một khoảng lớn, giống như người uống rượu say, nhìn thật thú vị.
Ninh Tiêu nhìn anh há miệng thở dốc nhưng trước sau lại không nói chữ nào, cô biết dù cho hiện tại đối phương đã động tâm với mình nhưng rốt cuộc giữa hai người vẫn còn một rào cản chưa thể xóa nhòa.
Đúng, rào cản kia chính là vị nam chính của cuốn tiểu thuyết vẫn chưa xuất hiện - Quý Thiên Minh
Anh sợ Ninh Tiêu xem mình là đường lui sau khi bị Quý Thiên Minh cự tuyệt, càng sợ sau khi Quý Thiên Minh xuất hiện hay là một nam sinh tốt hơn Quý Thiên Minh xuất hiện, Ninh Tiêu sẽ lại không chút do dự mà vứt bỏ mình.
Chỉ cần nhìn một chút là có thể nhìn thấu tâm tư của Diêm Liệt, Ninh Tiêu trong lòng thầm mắng anh đúng là đồ ngốc.
Không nghĩ tới Diêm Liệt lúc này ngoại trừ bị Ninh Tiêu nhìn thấu tâm tư, còn bị Ninh Tiêu nói chút lời ngon tiếng ngọt khiến cho khuôn mặt đỏ bừng khiến cho bản thân nhất thời không biết nói gì cho phải.
Mấu chốt là bởi vì đang cõng Ninh Tiêu nên ngực của cô áp sát vào lưng anh, khụ khụ…
Thiếu niên ở độ tuổi này sẽ có một ít suy nghĩ không rõ ràng, càng đừng nói tới Diêm Liệt phát triển tốt hơn những nam sinh cùng lứa, lúc này đây anh thật sự không còn tâm tư nào mà nói sang chuyện khác.
Khụ khụ khụ.
Cơ sở vật chất trường cao trung Thiển Xuyên đều được xây mới, nằm ở vùng ngoại thành cách rất xa khu trung tâm thành phố, cho nên Ninh Tiêu muốn về nhà thì phải đến nhà ga bắt xe tốn không ít thời gian.
Trời mùa hè tối muộn, chờ tới lúc hai người tới nhà ga thì trên không trung vẫn là một bầu trời xanh biếc, phía trên còn lấp lánh vài ngôi sao nhỏ, lúc này đã gần sáu rưỡi.
Vé xe chạy là 6 giờ 40 phút, hai người bọn họ