Nụ hôn bất ngờ không kịp phòng bị khiến Ninh Tiêu không chút chuẩn bị gì bỗng chốc liền trợn tròn mắt.
Lúc này, tay của anh gắt gao ôm chặt gáy Ninh Tiêu, không cho cô một chút cơ hội nào tránh né.
Rõ ràng là đang hôn môi, nhưng anh ngay cả mắt anh cũng không có ý tứ nhắm lại, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Ninh Tiêu không chớp mắt.
Người đàn ông cách cô rất gần, gần đến mức cô thậm chí có thể rõ ràng đếm được lông mi dài quá mức của đối phương, gần đến mức cô mới trợn tròn mắt, thoáng chốc chìm vào đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm như cái giếng cổ.
Từ nhỏ, con mắt của Diệp Đình đã rất đen, bình thường mọi người sau khi trưởng thành, con mắt nhuộm các màu sắc khác hoặc vàng, xanh không giống nhau.
Đồng tử của anh từ trước giờ dường như chưa từng thay đổi màu sắc, vĩnh viễn luôn là đen nhánh, sáng trong như vậy.
Chẳng qua là, lúc trước màu đen trong mắt là màu đen đơn thuần không chứa tạp chất gì.
Bây giờ lại giống như màu đen đêm tối gọi người, căn bản không nhìn thấu được.
Nhưng một cái thất thần, đối phương ngay lập tức dùng đầu lưỡi mở khớp hàm cô ra, tiến quân thần tốc.
"Ưʍ..."
Ninh Tiêu mới vừa giãy dụa một chút, tay của người đàn ông để sau đầu cô càng dùng thêm sức lực.
Đồng thời, khẽ cắn lên đôi môi cô một cái không vết tích.
Lúc này, Tiêu Văn Hạo đứng một bên, nhìn thấy Diệp Đình và người thầm mến Ninh Tiêu đang hôn nhau đã sắp mơ hồ.
Chờ phản ứng cuối cùng trở lại, vừa định tiến đến tách hai người, anh ta đột nhiên phát hiện căn bản không có cớ để tách hai người ra.
Vốn dĩ, vốn dĩ bọn họ là bạn bè không phải sao?
Cho dù, Diệp Đình sớm đã không còn là Đình thiếu rung trời chuyển đất, ai cũng ủng hộ, thậm chí còn ngồi trong nhà tù năm năm.
Hiện tại sớm đã không còn một xu dính túi, ai cũng có thể đạp một cước.
Cho dù, hiện tại Ninh Tiêu đã sớm trở thành một tiểu hoa đán lượng fan đông đảo.
Trước đó không lâu mới vừa lấy được Thị Hậu Kim Tuệ.
Trên trời dưới đất so với Diệp Đình, sớm đã không còn xứng đôi.
Nhưng anh ta vẫn như trước, không có lý do để tách hai người đang hôn nhau.
Anh ta lấy thân phận gì, từ trước giờ, anh ta cũng chỉ từng là tay sai của Diệp Đình, là bạn của Ninh Tiêu mà thôi...
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Văn Hạo dâng lên một nỗi bực bội chưa bao giờ có, dùng lực nắm chặt nắm đấm, sau đó lập tức thông suốt, không tiếp tục nhìn một màn khiến tim mình đau như cắt phía trước nữa.
Thật ra, trước kia khi còn đi học, anh ta cũng không dưới một lần nhìn thấy nụ hôn của đôi bạn Ninh Tiêu và Diệp Đình.
Dưới bức tường che, dưới lầu ký túc xá, trong bụi cây nhỏ, một góc sân bóng rổ của trường học, thậm chí một loạt phòng học tối đen sau giờ tự học buổi tối...!vv.
Nhưng chưa có một lần nào khiến anh ta vừa bị dày vò, vừa không thể chịu nổi như lần này.
Chỉ là, lúc này, trong mắt, cả tim đều của Ninh Tiêu và Diệp Đình đã hoàn toàn không còn chú ý đến đối phương.
Cũng không biết đã hôn bao lâu, Ninh Tiêu đột nhiên bắt đầu từ chối mạnh mẽ, sau đó nắm tay bắt đầu đánh vào ngực Diệp Đình.
Khi cô đánh khoảng bốn năm lần, lúc này người đàn ông mới buông lỏng bàn tay đang giữ chặt sau gáy cô, sau đó lập tức bị cô thoát khỏi, nửa người xụi lơ nằm trong ngực anh, hít thở từng ngụm.
Vừa thấy biểu hiện của cô như vậy, Diệp Đình đang ôm nửa cô trong lòng hơi chấn động, nhất thời cúi đầu cười lên, đồng thời tiến tới bên tai cô, ngậm vành tai, nhỏ giọng nói với cô: "Chỉ mới 5 năm không gặp, không ngờ ngay cả cách lấy hơi thế nào em cũng quên rồi, hửm?"
Mặc dù giọng nói của anh rất thấp, nhưng bãi đỗ xe của tòa nhà Hoa Ngu thực sự quá trống trải lại yên tĩnh, Diệp Đình đã đè thấp giọng nói mập mờ lại giống như nói bên tai Tiêu Văn Hạo, khiến anh ta không kìm được nắm chặt nắm đấm hơn.
Mà ở bên này, Ninh Tiêu mới nghe lời anh nói xong, lập tức đứng thẳng người, bịt kín tai lại, chuẩn bị lui về phía sau.
Nhưng năm năm này, Diệp Đình thật sự là ở trong ngục giam rèn luyện rất nhanh nhẹn, chỉ cần anh không muốn, Ninh Tiêu làm thế nào cũng không thoát khỏi được anh.
Ninh Tiêu bên này vừa muốn lùi về sau, anh đưa tay ngăn lại bờ vai của cô một chút, sau đó động tác lưu loát thuận xuống, nắm lấy bàn tay của cô, mở ngón tay cô, mười ngón tay hai người đan vào nhau.
Ninh Tiêu vô thức rút lại, chẳng những không rút tay được, còn khiến đối phương trong nháy mắt nắm chặt hơn, chặt đến mức xương ngón tay bắt đầu đau.
Ninh Tiêu bất ngờ nhíu mày quay đầu, thì thấy Diệp Đình đứng bên cạnh gần như cũng quay qua cùng lúc với cô, hơi cong khóe miệng.
Lại quay đầu nhìn Tiêu Văn Hạo giống như một cái bóng đèn sáng, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Đã lâu không gặp, Văn Hạo."
Nghe được lời nói của Diệp Đình, lúc này Tiêu Văn Hạo mới buông lỏng nắm tay, vừa quay đầu qua, đầu tiên đã thấy bàn tay hai người đan vào nhau, trong lúc nhất thời, ánh mắt dán lên phía trước không chút di chuyển.
Hồi lâu, Tiêu Văn Hạo mới phát hiện hành vi của bản thân có chút không ổn, lập tức chột dạ ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn về phía Diệp Đình chưa từng gặp lại từ sau khi tốt nghiệp trung học, lại ép bản thân nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Quả thực, đã lâu không gặp..."
Nghe vậy, Diệp Đình cười rồi lại cười: "Mấy năm nay, tôi không thể chăm sóc Ninh Tiêu, vẫn nên cảm ơn cậu mấy năm nay đã chăm sóc tốt cho cô ấy.
Hôm nay tôi ra tù, nghe nói Ninh Tiêu giành được Thị Hậu, lập tức lái xe đến Hoa Ngu.
Không ngờ mới ở đây chờ không lâu, lại thấy cậu lái xe đón Ninh Tiêu về, làm phiền cậu rồi..."
Nhìn thấy Diệp Đình với điệu bộ bạn trai Ninh Tiêu như thế, Tiêu Văn Hạo nói với anh đôi lời, lúc này thậm chí giả vờ cười cũng không có chút không giả vờ được.
Mày cũng biết mày vừa ở trong đó ra, mày cũng biết Ninh Tiêu vừa giành được Thị Hậu.
Mày sao lại không biết, bây giờ mày và cô ấy vốn dĩ không phải là người cùng một thế giới.
Mày đã sớm không xứng rồi, từ đầu đến chân đều không xứng.
Mày bây giờ là một cục đờm dính trên quần áo Ninh Tiêu, là vết nhơ của cô ấy.
Rốt cuộc mày có sức lực gì mà nói ra lời như vậy!
Trong lòng Tiêu Văn Hạo không ngừng gào thét như vậy.
Nhưng cho dù trong lòng gào thét như vậy nhưng từ đầu đến cuối anh ta cũng không có cách nào tự mình nói ra trước mặt Diệp Đình.
Một bên là khi đi học, đối phương thế lực quá mức, anh ta lúc này không chút thay đổi thân phận.
Một bên chính là anh ta rất chột dạ.
Bởi vì anh ta muốn tỏ tình với Ninh Tiêu, đào góc tường của Diệp Đình nên chột dạ.
Vừa rồi, nếu không phải Diệp Đình ra đúng lúc, có lẽ...
Nghĩ vậy, Tiêu Văn Hạo đưa tay sờ mũi của mình, sau khi nói vài câu khách khí, hàn huyên đều đều với Diệp Đình mấy câu, theo yêu cầu của Ninh Tiêu, không thể không rời đi.
Cho đến khi Tiêu Văn Hạo vào thang máy, vẫn có thể nhìn thấy hai người nắm chặt tay nhau như cũ.
Giống như thời còn đi học, giống nhau như đúc.
Thang máy vừa khép lại, anh ta lập tức hạ mặt xuống, sau đó không chút do dự đá vào vách thang máy, nới lỏng cà vạt, chống nạnh không ngừng đi vòng quanh thang máy.
Cũng không nghĩ tới lúc này, điện thoại của Tiêu Văn Hạo đột nhiên rung lên.
Vẻ mặt người đàn ông không kiên nhẫn lấy điện thoại ra, nhìn thấy hai chữ Tiêu Tiêu chớp tắt trên màn hình.
Biểu cảm của anh ta nóng nảy, không kiên nhẫn rốt cuộc cũng chầm chậm hồi phục lại, sau đó không do dự trượt mở màn hình.
Tiêu Tiêu: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] Đây là thức ăn em đã làm tối nay, có thịt bò cà ri mà anh thích ăn nhất, buổi tối muốn đến ăn cơm không?
Vừa thấy tin tức như vậy, Tiêu Văn Hạo thoáng chốc chớp chớp mắt, cũng không trả lời lại cô ấy.
Nhưng khi cửa thang máy mở ở tầng 1, lập tức đi ra ngoài, bấm số gọi tài xế của mình.
"Tiểu Chu, bây giờ đến dưới lầu Hoa Ngu một chuyến.
Ừm, đón tôi đi Tử Kim Loan."
Tử Kim Loan chính là nơi ở của nữ chủ Chung Tiểu Văn, kim ốc tàng kiều của nam chủ Tiêu Văn Hạo.
Cũng không biết nam chủ bên kia bởi vì bị Diệp Đình kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức, tìm thẳng đến nữ chủ an ủi chính mình.
Ninh Tiêu vừa thấy cửa thang máy khép lại, lập tức rút mạnh tay mình từ tay Diệp Đình ra.
Sau đó nhìn xung quanh, cúi đầu tìm chìa khóa trong túi xách tùy thân.
Vừa đi vừa ấn mở cửa xe của mình, đi lên, cuối cùng dừng xe ở trước mặt Diệp Đình đang từ đầu đến cuối không nói, chú ý động tác của cô.
Tuy nơi này là toà nhà Hoa Ngu cũng coi như an toàn, nhưng cũng không thể bảo đảm nơi này không có cẩu tử lui tới: “Lên xe.”
Nghe thấy Ninh Tiêu như vậy, lúc này Diệp Đình hơi nhướng mày, kéo cửa xe, ngồi vào.
Đợi anh thắt đai an toàn xong, Ninh Tiêu đạp chân ga, bỗng chốc xe liền chạy như bay.
Trên đường đi, Ninh Tiêu luôn nghiêm túc nhìn đường trước mặt, chưa hề mở miệng nói một câu.
Mà ánh mắt của Diệp Đình ngồi bên ghế phó lại vốn dĩ chưa từng có ý rời khỏi cô, từ đầu tới cuối nhìn sườn mặt của người con gái tinh tế không rời mắt.
Cho đến khi đi qua một cái đèn xanh đèn đỏ, Ninh Tiêu mới đeo một cái tai nghe màu xanh lên tai, bấm gọi một cuộc điện thoại.
“Tô San, đúng, là chị, bây giờ chị lập tức đến Ngự Cảnh Loan.
Ừm, em đến Tô Ký đặt bốn món, ba mặn một canh nhanh nhất có thể, ừm, tất cả món ăn đều không được bỏ hành lá.
Sau đó đi NEO mua mấy bộ quần áo, giày thì lấy size 3xl mang qua đây.
Được, cố gắng nhanh lên chút.”
Cô vừa mới nói xong, đèn đỏ trước mặt lập tức chuyển thành màu xanh.
Đồng thời khi cô khởi động, giọng nói mang theo ý cười của Diệp Đình vang lên: “Sao vậy?