"Xuy —— "
Vừa mới đi ra khỏi tầm mắt của Ninh Tiêu, thân ảnh của anh đã hoàn toàn biến mất ở dưới gốc cây ngọc lan tại cổng vào khu biệt thự Ngự Cảnh Loan, Diệp Đình lập tức từ trong túi áo lấy ra một cái hộp mà anh mang từ trong tù ra, phía trên còn in chữ Diêm của Trại giam Tang Tháp Sơn, anh rút một cây ra, quẹt một cái, ánh lửa không chỉ thắp sáng điếu thuốc trên môi anh, mà còn làm nổi bật lên nụ cười nhạt tà ác trên mặt anh.
Ngọn lửa dần tàn, người đàn ông hít một hơi thật dài, sau đó nhẹ nhàng thở ra một làn khói, trong chớp mắt khuôn mặt của anh liền trở nên mơ hồ.
Cũng không biết là do đêm quá yên tĩnh, hay điếu thuốc chính là một vật có thể khiến người ta dễ dàng nhớ lại những chuyện đã qua.
Anh vô thức mà hồi tưởng lại, đoạn nói chuyện giữa mình với lão Khâu khi còn ở trong tù.
Lão Khâu là bạn cùng phòng trong tù của anh, nghe nói ở bên ngoài, anh ta chính là giám đốc điều hành của một công ty nước ngoài, cực kỳ nhạy bén trong lĩnh vực đầu tư và tài chính, công ty khoa học kỹ thuật điện tử kia của anh ta được phát triển từ một cái app, tất cả các kế hoạch phát triển mà anh ta nói với cấp dưới, trên cơ bản đều do anh ta chỉ điểm.
Nguyên nhân chủ yếu là do khi anh ta mới vào tù, có thể là bởi vì dinh dưỡng của cả cơ thể đều bị đầu óc hấp thụ hết rồi, nên cả người vô cùng teo tóp, gầy yếu, ở trong tù nhìn thấy thì chính là loại người ở tầng thấp nhất, cho nên thường bị cho là bao cát để đánh, lại hay bị ức hiếp cũng là chuyện bình thường.
Mà khi đó, Diệp Đình đã sớm đứng vững gót chân ở nơi này, kiểu mà một ngày không cần làm gì cả, cũng sẽ có rất nhiều người bưng đồ đến dâng tặng, chỉ là có một lần nhìn thấy anh ta bị bắt nạt quá ác, nhìn không nỗi nữa nên mới lên tiếng ngăn lại.
Lại không nghĩ rằng chỉ ngăn cản một tiếng liền khiến cho cái vị hơn bốn mươi tuổi, đầu óc xoay chuyển nhanh nhạy kia lại bắt đầu dính lấy, hai người liền dần dần quen thuộc hơn, có thể nói cái app kia của anh ta phát triển thành dáng vẻ hiện tại, ảnh hưởng của lão Khâu cũng không thể xóa nhòa.
Đó là một buổi sáng, bọn họ vừa làm xong công việc nặng, đang trốn ở một góc thao trường để thông khí, hút thuốc thư giãn tâm tình, lão Khâu ranh mãnh cười nhìn anh cả nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng.
"Biết gì không? Tối hôm qua, lúc đi ngủ, cậu gọi cái tên Ninh Tiêu này 372 lần, nghe thấy thì hình như là một cô gái, sao nào, cô ấy là kẻ thù hay là người yêu của cậu? Một hồi thì lại nghiến răng nghiến lợi mà gọi, lát sau lại tình ý mềm mại, sau nữa lại tràn đầy cợt nhả, chậc chậc.
"
Nghe vậy, Diệp Đình liền quay đầu nhìn về phía lão Khâu gầy nhom bên cạnh, hơi hạ mi: " Là người yêu! "
"Tôi biết! "
"! Cũng là kẻ thù.
"
Không đợi lão Khâu lên tiếng trêu đùa, Diệp Đình liền bổ sung thêm.
Có thể là trong lúc nhất thời có ham muốn nói ra hết, đây là lần đầu tiên canh nói với người trong tù về các loại quá khứ của anh và Ninh Tiêu.
"Tôi phi, cô gái này cũng quá vong ơn phụ nghĩ rồi đi? Đã như vậy rồi, mà cậu vẫn còn nhớ tới cô ta à? Tôi nói cho cậu biết, sau khi ra ngoài cậu nên kinh doanh thật tốt cái công ty nhỏ phá sản của cậu đi, không được, lần sau chờ cái người anh em ngốc của cậu đến đây, tôi nhất định phải đưa cho cậu ta một bản phương hướng phát triển tỉ mỉ nhất, sau khi cậu ra ngoài liền trực tiếp tìm mười cô, tám cô người đẹp eo thon chân dài ngực to đến vả mặt cô ta bốp bốp mới được, hơn nữa, cho dù không có cái công ty nhỏ phá sản kia, chỉ bằng Diệp lão đại như cậu đây, muốn kiểu phụ nữ nào mà không có hả, chúng ta không cần cô ta!"
Lão Khâu tức giận nói.
Nghe vậy, Diệp Đình hít một hơi thuốc, khẽ cười, lát sau mới mở miệng: "Cho dù người phụ nữ khác có xinh đẹp hơn, tốt hơn, lại ôn nhu như nước thì cũng đều không phải là cô ấy.
Chỗ này của tôi! "
Anh chỉ vào vị trí trái tim của mình, lại cười nói: "Nơi này từ lâu đã bị cô ấy dùng lưỡi đao sắc bén nhất khắc đầy tên của mình lên rồi, nếu như mạnh mẽ khoét nó ra, chỉ tôi chỉ còn lại nửa cái mạng thoi thóp.
"
"Cậu! Thật là con mẹ nó không có tiền đồ! "
Lão Khâu hận rèn sắt không thành thép mà nói như vậy, sau đó trên mặt liền lộ ra biểu tình hung tợn: " Vậy sau khi ra ngoài, trực tiếp kêu một đám anh em bắt cô ta đến rồi khóa lại, sau đó đến làm như không có chuyện gì mà đến cứu cô ta, sau này cô ta muốn cái gì thì cứ cho cái đó, tôi không tin là cô ta sẽ không sa vào! "
Nghe đến đó, Diệp Đình cười cười, lại híp mắt một cái: "Không, tôi chỉ muốn cô ấy cam tâm tình nguyện, tôi muốn cô ấy phải cam tâm tình nguyện, bất chấp hết tất cả mà yêu tôi, vĩnh viễn không rời xa tôi, trong mắt trong tim đều chỉ có một mình tôi, không cần bắt nhốt cô ấy, tôi muốn cô ấy cam tâm tình nguyện bị tôi giam cầm.
"
Lời nói khí phách này, cho đến bây giờ khi hồi tưởng lại, Diệp Đình vẫn có thể rõ ràng từng chữ.
Nghĩ vậy, Diệp Đình liền ném điếu thuốc đã tắt từ lâu vào ống thoát nước bên cạnh, nhấc chân đi về phía trước.
Thẳng đến khi cả người anh rời khỏi bóng cây ngọc lan, liền lần nữa khôi phục lại dáng vẻ ôn nhu thâm tình với Ninh Tiêu như một màn trước đó.
Mà lúc này, khi đi trên đường lớn rộng rãi, vẫn có thể nhìn ra được chân phải của người đàn ông có hơi khập khiễng.
Ừm, từ nửa năm trước khi ra tù, cái chân bị người ta đánh gãy của anh cũng đã được chữa khỏi hoàn toàn rồi, nhưng đối mặt Ninh Tiêu, anh làm sao có thể tốt được chứ!
Nếu Ninh Tiêu thấy anh như vậy, sợ rằng sẽ trực tiếp lớn tiếng mắng anh là đồ tâm cơ.
Vốn cho rằng cô đã đủ tâm cơ rồi, không ngờ Diệp Đình lại còn tâm cơ hơn, chỉ số thông minh cao như vậy toàn dùng để tính toán trên người cô.
Thật là có triển vọng nha!
Phải biết rằng trong cốt truyện, có thể là do Ninh Tiêu và Diệp Đình có mở đầu không hề tốt, nên mãi cho đến sau này khi Diệp Đình vì cản cho cô một phát súng mà chết, thì cô cũng không biết chân của anh vẫn luôn rất tốt!
Cũng thật tàn nhẫn!
Cùng lúc đó, tại khách sạn Ngọc Lan cao cấp nhất ở trung tâm thành phố.
Một đám người mặc âu phục đen đã sớm có mặt ở tầng cao nhất của khách sạn sốt ruột buồn bực mà chờ đợi.
Chưa đến hai phút, người đàn ông vuốt tóc ngược ngồi bên phía tay phải, giơ cái đồng hồ Vacheron Constantin trên tay mình lên, không nhịn được mà chất vấn: "A Long, không phải đã hẹn là tám giờ rưỡi sao? Hiện tại đã sắp chín giờ năm mươi rồi, vì sao cậu ta còn chưa tới? Cậu có biết một tiếng đồng hồ này sẽ làm chậm trễ bao nhiêu việc của tôi, sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không?"
Người này càng nói càng tức, trực tiếp đập mạnh lên bàn một cái.
"Chính là, A Long, Diệp lão đại cuối cùng là hẹn chúng ta mấy giờ vậy, tối nay cậu ta rốt cuộc có đến hay không? Không đến thì tôi cũng phải đi, đã là lúc nào rồi, mười giờ tôi còn có hẹn với người khác nữa.
"
"Tôi cũng có hẹn.
"
"Đúng vậy, A Long! "
Đám người này bảy miệng tám lời mà nói như vậy.
Nghe vậy, người đàn ông cao lớn được