Đừng cho rằng cô không biết trong cốt truyện, bởi vì nữ chính Chung Tiêu Văn bị nam chính Tiêu Văn Hạo tổn thương quá sâu, do đó nản lòng thoái chí mà rời đi, khi Ninh Tiêu bên này suýt chút nữa phát triển với nam chính, rốt cuộc là ai đã mang theo thuộc hạ dưới tay mình, gom lại tất cả số liền của mình, suýt nữa khiến Hoa Ngu giải trí của nhà nam chính hoàn toàn sụp đổ, khiến cho nam chính suýt một chút nữa nay cả tổng tài bá đạo đều không làm được nữa.
Có thể nói, tình huống lúc đó nếu không phải ngoài ý muốn xảy ra vụ bắt cóc, sợ rằng nam chính sớm đã bị anh khiến cho hoàn toàn phá sản rồi.
Đáng tiếc, ánh sáng nam chính rốt cuộc vẫn là ánh sáng nam chính, ở ngay loại thời điểm mấu chốt như vậy, vụ bắt cóc của kẻ thù lên kế hoạch không chỉ khiến anh ta thành công nhìn rõ được tấm lòng mình, thắng được sự tha thứ của nữ chính, còn khiến cho boss phản diện Diệp Đình chết, trực tiếp tránh được nguy cơ phá sản.
Hồi tưởng đến đây, Ninh Tiêu lại nhìn Diệp Đình lúc này ngã trên mặt đất, tay cầm kịch bản bạch liên hoa một cái, quả thực không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng cô có thể làm sao đây?
Đây là nợ cô phải trả, là bạn trai tự mình gật đầu đáp ứng, chỉ có thể…
Nuông chiều thôi!
Lập tức, cô liền vội vàng mà xông đến, vươn tay liền nửa ngồi xổm xuống, duỗi tay xoa xoa lên gương mặt của Diệp Đình, nhìn vết bầm tím trên đuôi mắt anh.
Ninh Tiêu trực tiếp lấy ra kỹ thuật diễn tinh vi nhất của mình, trực tiếp liền tức giận đến không được nhìn qua Tiêu Văn Hạo ở một bên đã bị một chiêu này của Diệp Đình làm cho mờ mịt: “Anh thật sự quá quá đáng rồi, ở nơi đông người như vậy, liền dám đánh người, rốt cuộc Diệp Đình chọc anh cái gì rồi, anh thế nhưng ra tay độc ác như vậy? Quả thực anh, chính là người dã man!”
Nói xong, Ninh Tiêu liền chầm chậm đỡ Diệp Đình dậy.
Tiêu Văn Hạo ở một bên nghe thấy cô nói như vậy, không thể tin được mà nhìn về phía Ninh Tiêu, vừa muốn mở miệng giải thích.
Không nghĩ tới Diệp Đình đã nhanh hơn anh ta một bước mở miệng: “Không phải đâu, Ninh Tiêu em hiểu lầm rồi, không phải Văn Hạo đánh anh, vừa nãy chỉ là anh không cẩn thận ngã xuống, không liên quan chút nào đến Văn Hạo, thật đó…”
Biểu cảm của Diệp Đình lập tức trở nên vội vàng.
“Anh không cần nói thay cho anh ta, lúc nãy em và Lạc tỷ bọn họ đều tận mắt nhìn thấy rồi, anh ta kéo lấy vạt áo của anh, một nắm đấm liền nện trên mặt của anh.
”
Ninh Tiêu vô cùng tức giận.
Mà Lạc tỷ và những người khác bị Ninh Tiêu điểm danh toàn bộ đều có chút gượng gạo sờ sờ mũi, đây chính là Tiêu tổng đó, thái tử gia của Hoa Ngu, bây giờ bọn họ mở miệng nói không nhìn thấy có được không?
Nghe thấy Ninh Tiêu nói như vậy, trong lòng Diệp Đình nháy mắt nâng mày lên, thứ cần thiết chính là mọi người tận mắt nhìn thấy, nếu không một đấm này không phải chính là anh chịu không sao?
Nhưng lúc này Tiêu Văn Hạo cũng nghe được lời này, lại nhìn nhóm nhân viên công tác kia trên mặt lộ ra vẻ chột dạ, người đàn ông lần đầu tiên trong cuộc đời bị tính kế nham hiểm như vậy lại suýt nữa bị bộ dáng xấu xí anh ta chưa từng nhìn thấy này của Diệp Đình mà tức giận đến chết đi tại chỗ.
Anh ta lớn như vậy, còn chưa từng gặp được người nào mặt dày vô sỉ như vậy, rõ ràng là anh mở miệng mắng chửi anh ta trước, bị anh ta đánh, bây giờ lại ở trước mặt Ninh Tiêu làm ra bộ dáng vô tội như vậy.
Quả thực quá vô sỉ!
Tiêu Văn Hạo một phát siết chặt nắm đấm, sau đó bước nhanh đến trước mặt hai người: “Ninh Tiêu, em nghe anh giải thích, là cậu ta…!”
Anh ta liền duỗi tay chỉ về phía Diệp Đình, tức giận đến đỏ mặt: “Là cậu ta mở miệng mắng chửi anh trước, lúc nãy… phải rồi, anh nhớ ra rồi, lúc nãy là anh đứng đưa lưng với mọi người, mà cậu ta đối mặt với mọi người, vì vậy sớm đã nhìn thấy mọi người đi đến đây, nên liền cố ý mắng chửi anh là rác rưởi ngu ngốc bên tai anh, thật đó, Ninh Tiêu, em tin anh, là cậu ta khiêu khích anh trước, anh mới ra tay, nếu không đang yên đang lành anh làm sao sẽ đánh cậu ta!”
Bộ dáng Tiêu Văn Hạo cấp bách muốn rửa sạch nỗi oan khuất của mình.
Chậc chậc chậc, sâu, chiêu trò quá sâu rồi!
Còn có, phương pháp này rất quen thuộc, trước đây có phải dường như cô đã gặp qua ở nơi nào đó rồi không?
Ồ, cô nhớ ra rồi, đây không phải tiết mục hãm hại nữ chính mà các nữ phụ thích nhất trong các loại truyện tổng tài bá đạo hay sao?
Vậy thì, thân phận của cô bây giờ cũng chính là “nam chính” rồi.
Hi hi hi, vui quá!
Mặc dù trong lòng sớm đã nghĩ những thứ linh tinh này đó, nhưng trên mặt Ninh Tiêu lại trước sau vẫn nhíu mày, không có chút thay đổi.
Vừa nghe Tiêu Văn Hạo nói vậy, lúc này trên mặt Diệp Đình cũng lộ ra biểu cảm không thể tin được, thậm chí trong mắt còn hiện lóe lên một tia bị thương vô cùng rõ ràng, khiến người vừa nhìn là có thể nhìn ra, sau đó liền hít sâu một hơi, nói tiếp: “Đúng vậy, là lỗi của anh, là anh vừa nãy mắng chửi bên tai Văn Hạo, nói cậu ấy là rác rưởi, còn có ngu ngốc, là anh ấy nhất thời không nhịn được, mới ra tay đánh cậu ấy, đều là lỗi của anh, Ninh Tiêu em không cần lại trách cậu ấy nữa, không liên quan gì đến cậu ấy, thật đó!”
Giọng điệu của Diệp Đình đặc biệt chân thành, chân thành đến ngay cả mấy người Lạc tỷ bọn họ vốn dĩ còn đang dự định đứng bên phe ông chủ, đều lén lén lút lút lộ ra biểu cảm không tán đồng.
Chân thành đến nỗi Tiêu Văn Hạo thậm chí suýt nữa thở không ra hơi, ngay cả cơ thể đều bắt đầu run lên.
“Cậu, cậu, cậu, … tôi đánh chết cậu!”
Anh ta trực tiếp điên cuồng xông thẳng lên kéo vạt áo của Diệp Đình, lại muốn nện thêm một đấm.
Thấy vậy, Diệp Đình trực tiếp nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc cho đối phương xử lý.
Đám người Lạc tỷ bên cạnh thấy không ổn, liền vội vàng cùng nhau bước lên phía trước, một đám người vươn tay ngăn cản Tiêu Văn Hạo, kéo Diệp Đình ra, khi nắm đấm của Tiêu Văn Hạo đều chưa chạm đến trên mặt Diệp Đình, hai người liền lập tức bị tách ra.
“Tiêu tổng Tiêu tổng, bớt giận, bớt giận, chuyện lớn bao nhiêu chứ…”
“Tiêu tổng, Tiêu tổng, được rồi được rồi…”
“Diệp Đình anh còn không nhanh chóng trốn tránh chút…”
“Đúng vậy!”
“Cậu không được đi, Diệp Đình cậu không được đi đi, cậu nói rõ ràng cho tôi, trước mặt mọi người cậu nói rõ ràng cho tôi!”
Tiêu Văn Hạo cảm thấy mình đều phải bị tức giận đến thổ huyết.
“Được rồi!”
Ngay tại lúc này, Ninh Tiêu đột nhiên hô lớn một tiếng.
Trong nháy mắt khung cảnh ầm ĩ giống như chợ thức ăn buổi sáng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, ngay sau đó đám người liền nhìn cô một phát liền kéo lấy cánh tay Diệp Đình, vẻ mặt lạnh băng nghiêm túc mà nhìn về phía Tiêu Văn Hạo giãy giụa đến đỏ mặt tía tai: “Cho dù nói như thế nào, Tiêu Văn Hạo anh đánh người chính là không đúng, từ đầu đến cuối, Diệp Đình đã đủ nhường nhịn anh rồi, là anh, ở nơi này đánh người không xin lỗi không nói, còn lời lẽ hùng hồn! Người quá đáng là anh!”
Ninh Tiêu trực tiếp hoàn toàn nhập vai vào nhân vật “nam chính truyện tổng tài”, mặc kệ mặc kệ, cô cứ không phân xanh đỏ đen trắng đó, cứ phải đứng bên “nữ phụ” Diệp Đình đó, lêu lêu lêu.
Mà Tiêu Văn Hạo vừa nghe được lời nói như vậy của Ninh Tiêu, chầm chậm, chầm chậm buông tay của mình xuống, vẻ mặt bị tổn thương mà nhìn về phía Ninh Tiêu: “Thì ra, trong lòng em anh chính là loại người như vậy, anh biết rồi, ha!”
Anh ta cười còn khó coi hơn khóc, suy sụp mà buông người xuống, sau đó nhìn Ninh Tiêu đã muốn lôi kéo Diệp Đình trước sau đều là bộ dáng “tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện sẽ phát triển như thế này, tôi cũng không muốn vậy” rời đi.
Anh ta bỗng dưng ngẩng đầu lên, liền buông ra một câu hung ác: “Cậu dám tính kế tôi như vậy, tôi tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho cậu!”
Vừa nói xong câu nói hung ác này, Tiêu Văn Hạo xoay người liền chạy vào cửa thang máy, trực tiếp khiến cửa lối ra an toàn đập bịch một tiếng.
Chậc chậc, chỉ có chút tố chất tâm lý này!
Ninh Tiêu khinh thường một tiếng trong lòng, sau đó kéo Diệp Đình đi vào trong phòng nghỉ của mình, sau đó thu xếp cho Lạc tỷ, Tô San và những người khác lấy hộp đựng thuốc của cô qua đây, liền bắt đầu cẩn thận xoa tinh dầu tan bầm cho anh, bởi vì khoảng cách rất gần đôi mắt, cô có chút không dám xoa lên, sau khi bôi tinh dầu xong, đặt tăm bông xuống, liều cau mày lại.
“Tiêu Văn Hạo cũng thật quá đáng, có phải anh ta vì trước đó anh và em trong phòng nghỉ…”
Ninh Tiêu nhẹ giọng hỏi như vậy.
Nghe thấy vậy, Diệp Đình thở nhẹ một tiếng: “Thực ra có lẽ chủ yếu vẫn là do anh đã nói một vài lời không hay, cậu ấy mới sẽ… Nhưng sở dĩ anh sẽ nói những lời khó nghe, chủ yếu cũng là vì…”
Nói đến đây, Diệp Đình bỗng dừng lại.
“Bởi vì cái gì?”
Ninh Tiêu vội vàng phối hợp truy hỏi.
“Bỏ đi, cậu ấy cũng đều đi rồi, anh cũng không thiệt thòi thế nào, lại nói đều là bạn học cũ, không muốn nói xấu sau lưng cậu ấy.
”
Bộ dáng Diệp Đình không hề muốn truy cứu thêm.
Thấy anh nói như vậy, Ninh Tiêu rất muốn nói thêm một câu, không nói thì thôi, cô cũng không hề rất muốn nghe.
Nhưng không được, cô bắt buộc phải phối hợp với vở kịch của tên kịch tình này, nếu không anh còn có thể diễn tiếp như thế nào?
“Lúc anh ta đánh anh làm sao không nghĩ đến anh là bạn học cũ của anh ta chứ? Anh không cần quá lương thiện…” Ninh Tiêu có chút đau lòng mà nói như vậy.
“Thực ra cũng không có gì, cậu ấy hẹn anh ra ngoài chủ yếu là muốn hỏi anh, cần bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi em, cho rằng anh và em không hề xứng đôi, lời nói có chút khó nghe, anh cũng theo đó mà nói một vài lời không hay, vì vậy…”
Biểu cảm của Diệp Đình có chút mất mát, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười như cũ.
Thấy vậy, Ninh Tiêu cắn cắn môi, vươn tay liền nắm lấy bàn tay của đối phương: “Em không cần anh ta cho rằng, em cần em cho rằng, em cảm thấy chúng ta xứng đôi là được rồi, không phải sao? Còn có, lần sau nếu như anh ta lại đánh anh, em hy vọng anh có thể đánh lại! Anh như vậy, rốt cuộc mấy năm nay trong ngục giam sống thế nào? Còn không phải bị người bắt nạt chết…”
Nói nói, đôi mắt của Ninh Tiêu có chút hơi đỏ lên.
Thấy dáng vè này của cô, trái tim Diệp Đình lập tức liền đau lên, sau đó duỗi tay đè lại cổ của cô, để trán của cô ép lên trán của mình: “Đồ ngốc, những người trong ngục giam kia làm sao giống như Tiêu Văn Hạo chứ? Cậu ấy là bạn học cũ, anh không tiện đánh trả, trong ngục giam mới không nén giận như vậy…”
Anh mới nói đến đây, tiếng của Lạc tỷ ngoài cửa đột nhiên vang lên: “Ninh Tiêu, ở bên trong sao? Cảnh tiếp theo phải bắt đầu quay chụp rồi, nhiếp ảnh gia đang đợi rồi…”
Nghe thấy lời này, Ninh Tiêu quay đầu nhìn cửa phòng bên cạnh một cái: “Nhiếp ảnh gia đang đợi em, em phải đi chụp bộ ảnh tiếp theo rồi, anh ở trong này nghỉ ngơi trước, buổi tối em đưa anh đi ăn