Không nói giỡn đấy chớ?Cố Thanh Âm hít sâu một hơi, nàng nghi ngờ bản thân nghe nhầm rồi, nàng do dự một chút rồi hỏi: "Phụng Ngôn chân quân, ngài nói vậy là có ý gì?""Ngươi với Diễn Chỉ kết làm đạo lữ thì không còn gì tốt hơn rồi." Phụng Ngôn chân quân khẽ cười một tiếng, tâm trạng rất là vui sướng, "Đáng nhẽ cha sợ ngươi sẽ không đồng ý, nhưng mà hiện tại thấy ngươi khen ngợi Diễn Chỉ như vậy, 2 người các ngươi.....""Chờ đã!" Cố Thanh Âm vội vàng đánh gãy lời nói của Phụng Ngôn chân quân.Nàng sợ nếu Phụng Ngôn chân quân còn nói thêm gì nữa thì đến cả tên con của nàng với Thẩm Diễn Chỉ hắn cũng đều nghĩ ra rồi ấy chứ.Ngươi vẫn là đừng nói đi, Phụng Ngôn chân quân thật đúng là đã nghĩ ra rồi đấy.Cố Thanh Âm mím môi, khó hiểu hỏi: "Chân quân, những lời này ngài đã.....!nói với Thẩm đạo hữu chưa?"Cố Thanh Âm nghĩ, Phụng Ngôn chân quân này thật sự là không được bình thường.
Nhưng mà Thẩm Diễn Chỉ lại bình thường a, hắn chắc chắn là sẽ không đồng ý đâu nhỉ?!Nghe vậy, Phụng Ngôn chân quân đã hiểu, con gái nhỏ của hắn là đang lo Diễn Chỉ không đồng ý đây mà.Xem ra hai người thật là tình đầu ý hợp a, đến lo lắng cũng đều lo lắng giống nhau.Hắn trấn an nói: "Thanh Âm, ngươi yên tâm.
Diễn Chỉ đều khen ngợi ngươi hết mức, nếu hắn biết ngươi đồng ý, chắc chắn sẽ rất vui mừng."Cố Thanh Âm: ".......Ta......"Cố Thanh Âm lập tức cũng không biết phải nói gì cho phải.Nàng nghi ngờ cái người cha giả này của nàng đầu óc khác với người bình thường, nàng không nghĩ là Thẩm Diễn Chỉ sẽ đồng ý đâu."Chân quân, ta cảm thấy như vậy không tốt lắm." Cố Thanh Âm cũng không dám nói thẳng ra, rốt cuộc thì Thẩm Diễn Chỉ cũng là đồ đệ ruột của hắn, mà nàng lại là con gái giả của hắn mà thôi.Nếu sau này bị vạch trần, thù mới hận cũ thêm vào, Phụng Ngôn chân quân không dùng kiếm chọc nàng thành cái sàng mới là lạ đấy."Ngươi cảm thấy không tốt ở chỗ nào?" Phụng Ngôn chân quân thật cẩn thận mà nói với Cố Thanh Âm."Chân quân, chuyện này ta không thể tự mình làm chủ được, ta còn phải xin ý kiến của sư phụ ta nữa!" Cố Thanh Âm chợt léo suy nghĩ, vội vàng nghĩ mà nói ra lý do.Sau khi nàng nói xong thì nhìn thấy Phụng Ngôn chân quân đang trố mắt, vội vàng mà nói tiếp: "Chân quân, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đây liền đi trước ạ."Nói xong, Cố Thanh Âm chạy, tốc độ nhanh chưa từng có.Phụng Ngôn chân quân: ".......".........."Lại đây.""Sư phụ."Cố Thanh Âm ngửi hương thơm ở trong phòng, mùi hương hôm nay khác hẳn mọi khi, không biết sư phụ lại điều chế mùi hương mới là gì.Nàng đi đến phía trước, Chu Vũ Mị nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi lại gần hơn nữa đi.""Chuyện gì a, sư phụ." Cố Thanh Âm có chút không thể hiểu được tình huống gì.Chờ đến khi Cố Thanh Âm đến bên cạnh Chu Vụ Mị, chu Vũ Mị dùng ngón tay chọc chọc cái trán của Cố Thanh Âm, gương mặt "hung ác" mà nói: "Ngươi được lắm a, hiện tại học thông minh rồi, cũng biết lấy sư phụ ngươi làm tấm gỗ để chắn rồi!"Cố Thanh Âm vừa nghe lời này, liền biết Phụng Ngôn chân quân đã tìm đến sư phụ của nàng.Nàng không nghĩ Phụng Ngôn chân quân sẽ chấp nhất như vậy, nàng chột dạ nói: "Sư phụ, việc này con không có chống được a!"Cố Thanh Âm ngoan ngoãn kéo ống tay áo Chu vũ Mị, ngồi bên cạnh nàng làm nũng hỏi: "Sư phụ, Phụng Ngôn chân quân đã đến tìm ngài rồi ư?""Ừm.""Vậy hắn nói gì với ngài vậy?""Không phải ngươi đã biết rồi sao?" Chu Vũ Mị liếc nàng một cái, "Ngươi chống không được thì lại đẩy đến chỗ ta ư."Nghe vậy, Cố Thanh Âm cúi đầu, một bộ dáng áy náy."Nhưng cũng coi như ngươi thông minh!" Chu Vũ Mị duỗi tay gạt nhẹ tóc mai của Cố Thanh Âm, "Phụng Ngôn chính là một tên ngốc cứng đầu, ngươi không nói được hắn, để hắn tìm ta cũng coi như là ý kiến hay."Biết sư phụ của mình không tức giận, Cố Thanh Âm mới yên tâm.
Nàng thử hỏi: "Sư phụ, vậy người tống cổ Phụng Ngôn chân quân kiểu gì a?""A!" Chu Vũ Mị cười lạnh một tiếng, "Hắn nói với ta muốn ngươi và đồ đệ tốt của hắn kết làm đạo lữ, ta bảo hắn cút đi.""Vậy hắn liền đi sao?!" Cố Thanh Âm khiếp sợ!Không nghĩ tới sư phụ nàng lại lợi hại như vậy."Đương nhiên là hắn không muốn đi, nhưng vi sư có rất nhiều cách bắt hắn đi a." Chu Vũ Mị xoa xoa cái trán, nàng cảm thấy mấy ngày nay số lần nàng tức giận còn nhiều hơn so với mấy năm trước nhiều a.Nàng nói: "Thôi, không nói đến hắn nữa, nhắc tới là thấy bực mình.
Vi sư đưa đồ cho ngươi, ngươi cũng đi về nghỉ ngơi đi, vi sư cũng mệt mỏi rồi.""Đồ gì ạ?" Cố Thanh Âm hỏi.Vừa dứt lời.Trong chốc lát toàn bộ động phủ đều rực rỡ lung linh ánh sáng, chói đến nỗi Cố Thanh Âm cũng không mở mắt ra được, chờ nàng quen dần, nàng nhìn thấy trong động phủ đều bị lấp đầy bởi kỳ trân dị bảo.Cố Thanh Âm càng thêm giật mình rồi?!Trong lòng bất an, run run rẩy rẩy mở miệng: "Sư phụ, có phải là do ta gây họa lớn nên người muốn đuổi con ra khỏi sư môn, mấy thứ này coi như là phí đuổi đi đúng không?""Ngươi nghĩ linh tinh cái gì thế?!" Chu Vũ Mị giận sôi máu, "Đây là lão cẩu Phụng Ngôn kia cho ngươi đấy.""Cho con á?""Ừ, cho ngươi." Chu Vũ Mị vung tay lên, lại mang đống đồ lấp đầy động phủ này thu về.Nàng cầm hai cái túi Càn Khôn đưa cho Cố Thanh Âm, "Trong này, một túi là mấy thứ bảo vật lúc nãy, một túi là linh thạch.
Nếu ngươi còn cần cái gì thì có thể hỏi Phụng Ngôn mà lấy, đây là lão cẩu kia muốn cho ngươi.""Con không lấy đâu!" Cố Thanh Âm xua xua tay.Đùa sao, nàng cũng đâu phải con gái ruột của hắn đâu!"Có gì mà không dám, ngươi cứ coi ngươi là con gái ruột của hắn là được.""Nhưng mà....." Cố Thanh Âm vẫn có chút do dự."Không có nhưng nhị gì hết! Chuyện quan trọng nhất của ngươi bây giờ là phải tu luyện thật tốt.
Những việc khác không phải nghĩ nhiều." Chu Vũ Mị giương mắt, "Chờ ngươi đến cảnh giới giống như lão ta thì không còn phải sợ hắn nữa.
A.....!có khi đến lúc ngươi đến cảnh giới đó thì Phụng Ngôn cũng đã không còn ấy chứ."Cố Thanh âm: "....." Sư phụ nói có lý quá a, nàng cũng không biết