Từ Lam Chi: "......"Im lặng nửa ngày, Từ Lam Chi cũng không thấy nói gì cả, trực tiếp đứng dậy chạy lấy người.Cố Thanh Âm sửng sốt.Nàng cảm thấy ủy khuất a, nàng chỉ nói lời nói thật thôi mà, vì sao Từ Lam Chi lại phản ứng như vậy chứ.Nhìn một bàn đồ ăn linh thực diệu quả, Cố Thanh Âm cảm thấy đau lòng.
Cũng may là lúc nãy Từ Lam Chi đã trả linh thạch rồi, nếu không hắn đi như vậy, Cố Thanh Âm cũng không biết số linh thạch trên người mình có đủ để trả hay không nữa.Đột nhiên, nàng chợt nhớ ra, thành Phong Vũ này vẫn còn cái tai họa ngầm là Sửu bát quái, nàng không thể bị tách ra khỏi Từ Lam Chi được!Chờ đến lúc Cố Thanh Âm hoang mang rối loạn, vội vội vàng vàng đuổi theo ra ngoài, thì thấy Từ Lam Chi đang đứng chờ nàng ở ngoài cửa của Thiên vũ tiên phi lâu."Từ đạo hữu." Cố Thanh Âm đi đến, nhỏ giọng kêu.Sắc mặt Từ Lam Chi vẫn không được tốt cho lắm, bộ dáng này của hắn cứ như là ai đó nợ hắn mấy trăm triệu linh thạch thượng phẩm không bằng vậy.Cố Thanh Âm nghĩ thầm, hiện tại vẫn là thành thành thật thật nói chuyện với Từ Lam Chi thôi, chờ trở về Cực Nhạc Cung hắn muốn thế nào thì tùy hắn."Từ đạo hữu, chúng ta vẫn là trở về đi......." Cố Thanh Âm nhẹ giọng nói."Chờ một lát đã." Từ Lam Chi lạnh giọng nói."Ngươi còn muốn làm gì sao?" Cố Thanh Âm khó hiểu hỏi.Từ Lam Chi in lặng trong chốc lát, lúc này mới nói: "Không phải ngươi vẫn chưa ăn no sao?"Cố Thanh Âm nghẹn lời, có chút không thể tin tưởng mà nhìn Từ Lam Chi, giận dỗi bỏ đi cả nửa ngày, quay lại bởi vì lý do này sao?"Không không không, hiện tại ta cảm thấy no rồi, chúng ta vẫn là trở về đi thôi." Sợ Từ Lam Chi không đồng ý trở về, Cố Thanh Âm còn đặc biệt giả bộ suy yếu nói một câu, "Ta thấy hơi khó chịu......"Những lời này làm Từ Lam Chi bị dọa sợ rồi, hắn sốt ruột vội vàng nói: "Ngươi không sao chứ, hay là ta mang ngươi đến Hồi Xuân Đường khám xem thế nào đi."Từ Lam Chi đang muốn khom người bế lên Cố Thanh Âm, lần này Cố Thanh Âm đã có kinh nghiệm, né tránh rất nhanh.Trong lòng nàng còn đang rất kinh ngạc, người đàn ông Từ Lam Chi này thay đổi cũng quá nhanh đi."Chúng ta trở về đi." Cố Thanh Âm lại lặp lại câu nói.Từ Lam Chi thấy Cố Thanh Âm kiên trì, hắn gật gật đầu, sau đó thuê một cái xe thú xa hoa nhất ở thành Phong Vũ này.Cố Thanh Âm nhìn thấy trước mặt xe thú thế nhưng lại là 3 con Thanh lôi bích ba, chúng nguyên bản là linh thú hung mãnh ngũ phẩm cấp huyền, trải qua nhiều thế hệ thuần dưỡng, hiện tại trở nên dịu ngoan vô cùng, thế mà còn dùng để kéo xe.Haiz......"Thật ra.....Từ đạo hữu này, ngươi không cần thuê xe thú tốt như vậy đâu, đường chúng ta về cũng không có xa lắm." Cố Thanh Âm nhìn 3 con Thanh lôi bích ba trước mặt này, liền cảm thấy giá cả xa xỉ, đau lòng không thôi.Số linh thạch này phải chi mà cho nàng thì tốt biết bao a!"Lên xe đi." Từ Lam Chi như là không nghe thấy lời của Cố Thanh Âm, hắn trực tiếp nhảy lên xe, duỗi tay với Cố Thanh Âm.Cố Thanh Âm nhìn trong chốc lát, cũng không có bắt lấy tay hắn."Ngươi cảm thấy chỗ nào không khỏe sao?" Lúc này Từ Lam Chi lại hỏi.Cố Thanh Âm nghe vậy, tay chân lanh lẹ tự mình vội vàng lên xe, đến góc áo cũng không có động chạm đến Từ Lam Chi một chút nào.Sau khi nàng đi vào trong thùng xe, Từ Lam Chi cũng đi vào.Hiện tại phải lập tức về Cực Nhạc Cung, Cố Thanh Âm cảm thấy, rất cần thiết phải nói chuyện rõ ràng với Từ Lam Chi, nàng thanh thanh giọng nói, đang chuẩn bị nói cái gì đó thì đã bị từ Lam Chi giành trước nói."Ta xuống xe một chút đã.""Nga, được."Trong chốc lát, Từ Lam Chi đã trở lại, trong tay còn cầm một bọc đồ.
Hắn vừa vào trong, liền mở bọc đồ ra để ở trên bàn.
Cố Thanh Âm nhìn nhìn thì thấy là một bọc trái cây hồng hồng.Nhìn qua......có chút giống.....trái Sơn tra? (loại quả bên Trung dùng làm kẹo hồ lô đó)Không chờ Cố Thanh Âm mở miệng hỏi, từ Lam Chi đã chủ động nói, "Lúc nãy khi thuê xe thú, gặp được một vị đạo hữu nói cho ta biết, phụ nữ mang thai ăn quả này thì có thể giảm bớt triệu chứng nôn nghén.
Đây là ta vừa mới mua, ngươi nếm thử xem."Cố Thanh Âm dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Từ Lam Chi.Hiện tại nàng có chút nghi ngờ việc Từ Lam Chi có phải bị người khác đoạt xá (cướp thế xác) rồi hay không đó? Nếu không thì sao tính tình có thể thay đổi khác như vậy, hắn của hiện tại và hắn của lần đầu tiên gặp mặt đã muốn lấy kiếm chém nàng, quả thực chính là hai người khác nhau."Ngươi nếm thử đi!" Nhưng mà Từ lam Chi giống như là không thấy được ánh mắt này của Cố Thanh Âm, hắn chỉ thúc giục Cố Thanh Âm mau nếm thử hồng quả kia.Cố Thanh Âm bị ép không còn cách nào khác, đành phải cầm lấy một quả ăn thử........!Đúng là Sơn tra a.Chẳng qua không có chua như Sơn tra, còn có một chút vị ngọt, với một tia linh khí."Thế nào?" Thấy Cố Thanh Âm ăn, từ Lam Chi một bên gấp không chờ nổi mà hỏi."Cũng được." Cố Thanh Âm cười gượng một tiếng, vội vàng buông hồng quả trong tay xuống, nàng thanh thanh giọng nói, nói: "Từ đạo hữu, thật ra những lời lúc nãy ta nói, từ đạo hữu là người thông minh, hẳn là đã rõ ràng đúng không?""Ta nên rõ ràng cái gì?" Từ Lam Chi híp mắt, cố ý hỏi."Chính là......" Haiz, Cố Thanh Âm thở dài, "Ngươi biết rõ a, đứa bé này......!rất có thể không phải của ngươi.""Sao ngươi lại chắc chắn được đứa bé không phải con của ta?" Từ Lam Chi hỏi ngược lại.Cố Thanh Âm bi hỏi sửng sốt, hình như nàng cũng thật sự không biết đứa bé này có phải của Từ Lam Chi hay không."Nhưng mà.....!Nhưng mà rất có thể không phải là của ngươi a!" Cố Thanh Âm lại lặp lại lời nói.Nang nghĩ thầm, xác xuất này rất thấp a, chưa chắc có thể là của Từ lam Chi đi?"Không, ta cảm thấy hẳn là ngược lại.
Đứa bé này, rất có khả năng là con của ta, không phải sao?" Từ Lam Chi hỏi ngược lại.Cố Thanh Âm: "......Ừm......"Từ Lam Chi nói như vậy cũng không phải là không đúng.Không đúng a! Trời ạ! Nàng bị từ Lam Chi nói đến nhầm lẫn cả rồi!Cố Thanh Âm ngẫm lại thấy không đúng, nhưng nàng cũng không thể nghĩ ra cái gì tốt hơn để có thể phản bác lại lời của Từ lam Chi, rốt cuộc thì Từ Lam Chi nói cũng rất đúng a.........Tốc