"Ngươi buông tay ra!" Cố Thanh Âm giãy giụa một chút, nhưng mà căn bản là không thắng nổi sức lực của Từ Lam Chi."Lam Chi, ngươi bỏ tay ra trước đi đã!" Thẩm Diễn Chỉ cũng nhíu mày nói.Lúc này nàng mới nhận ra rằng lời nói lúc nãy của mình còn có nghĩa khác, vội vàng nói: "Từ đạo hữu! Là ta không nói rõ ràng, không phải là đứa bé không còn nữa! Mà căn bản là ta không có thai?! Ngươi nghe rõ không hả!!!""Căn bản là không có thai?" Từ Lam Chi thả tay, nhưng hắn không tin lời nói của Cố Thanh Âm, "Không thể nào? Là ngươi gạt ta đúng không?"Cố Thanh Âm xoa xoa cổ tay, "Ta lừa ngươi cái này làm gì? Vừa nãy ta với Thẩm đạo hữu cùng đi đến phòng thuốc.
Không tin thì ngươi hỏi thẩm đạo hữu đi."Lúc này Từ Lam Chi mới nhìn về phía Thẩm Diễn Chỉ.Thẩm Diễn Chỉ nói:"Cố đạo hữu không có nói dối đâu.""Nhưng mà......" Từ Lam Chi vẫn không tin, "Nhưng mà rõ ràng lúc ở thành Phong Vũ ngươi đã được khám ra có thai mà!""Ta cảm thấy khả năng là tiệm thuốc ở thành Phong Vũ kia thấy ngươi giống tên ngốc nhiều tiền nên cố ý lừa bịp ngươi đó!" Cố Thanh Âm nhỏ giọng nói.Từ Lam Chi: "....."Sau một hồi giải thích của Cố Thanh Âm, rốt cuộc thì Từ Lam Chi cũng đã tin việc có thai này chính là khám sai, sau khi Từ Lam Chi biết chân tướng sự thật thì sắc mặt rất chi là không tốt, nhưng mà Cố Thanh Âm thấy Từ Lam Chi như vậy thì lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.Nhỡ đâu, nhỡ đâu thật sự là có con, mà nếu như sau khi đứa bé sinh ra thật sự là con của Từ Lam Chi, nàng đều đã tưởng tượng được ra cảnh Từ Lam Chi đánh đến Cực Nhạc Cung để đòi đứa bé rồi.
Nếu đứa bé là con của Hàn Dịch Phong thì lại càng thảm hơn, khẳng định là nàng sẽ bị buộc phải chịu trách nhiệm, nếu là của Thẩm Diễn Chỉ, Cố Thanh Âm cũng rất đau đầu a! Đến lúc đó Phụng Ngôn chân quân cũng chưa chắc là sẽ đứng về phía nàng đâu.
Nếu là của Bách Lý Mặc hoặc là tiểu hòa thượng Vô Dục, Cố Thanh Âm nghĩ nghĩ cũng cảm thấy vẫn là không được......Vẫn là không mang thai là tốt nhất."Vì sao ngươi với Diễn Chỉ lại đến phòng thuốc?" Từ Lam Chi im lặng nửa ngày, đột nhiên hỏi.Cố Thanh Âm: "......!Cái này thì liên quan gì đến ngươi chứ?"Từ Lam Chi nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng.Nháy mắt lặng im.Cố Thanh Âm gãi gãi đầu, nàng biết hiện tại không phả lúc để nói những lời này, nhưng mà sau lần này thì nàng tính về động phủ của mình để bế quan tu luyện một thời gian, đến lúc đó không biết có thể gặp được Từ Lam Chi nữa hay không.Cho nên, thừa dịp hiện tại có người ở đây, vẫn là nên nói hết những gì cần nói đi thôi.Cố Thanh Âm chà xát tay, nàng nhìn Từ Lam Chi, thử mở miệng nói: "Từ đạo hữu, cái kia......!Lần trước ngươi với Hàn đạo hữu đánh nhau ở ngoài động phủ của ta, ngươi có còn nhớ không?""Hử?!" Đột nhiên Từ Lam Chi có một loại dự cảm không tốt.Nhớ rõ là được rồi!Chỉ sợ hắn không nhớ cái gì, nàng lại phải nhắc nhở hắn!Cố Thanh Âm lấy danh sách đã viết sẵn từ trong túi Càn Khôn ra, đưa cho Từ Lam Chi.Từ Lam Chi nghi hoặc mà cầm lấy, "Đây là cái gì?"Chờ sau khi hắn xem xong thì không nói gì.Cố Thanh Âm thấp thỏm mà nhìn hắn, thấy Từ Lam Chi không nói lời nào, Cố Thanh Âm có chút sốt ruột, không phải là người đàn ông này tính quỵt nợ đấy chứ?"Từ đạo hữu, chi phí sửa chữa động phủ này ta đã tính với giá ưu đã rồi, không thể giảm giá thêm được nữa đâu!" Cố Thanh Âm nói xong, có hơi do dự nhìn Từ Lam Chi nói: "Từ đạo hữu, không phải là ngươi muốn quỵt nợ đấy chứ?""......Ta sẽ không!" Từ Lam Chi nghiến răng nghiến lợi nói.Từ Lam Chi rất dứt khoát mà đưa linh thạch cho Cố Thanh Âm, nhìn thoáng qua thôi, Cố Thanh Âm cũng đã biết Từ lam Chi là một tiểu thiếu gia nhiều tiền lắm của, cho nàng còn nhiều hơn cả mong muốn của nàng, tức khắc nàng cười không khép miệng được."Ta phải đi rồi, Từ đạo , Thẩm đạo hữu không cần tiễn ta đâu!" Sau khi có linh thạch, tâm tình tối tăm của Cố Thanh Âm cũng tan đi phân nửa.Nàng cũng mặc kệ 2 người đàn ông kia như thế nào, chính mình vui tươi hớn hở về đến động phủ.Lúc trở về, Cố Thanh Âm đếm thêm một lần nữa số linh thạch mà Từ Lam Chi đưa, nàng lẩm bẩm nói: "Oa, thật là một kẻ lắm tiền nhiều của, cứ như vậy tích xuống thì rất nhanh thôi là có thể gom đủ linh thạch rồi."Cố Thanh Âm cất kỹ linh thạch, lúc này mới ân ổn đi vào tu luyện.Ở lúc nàng không nhìn đến, bụng của nàng phát ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt..........Nhoáng cái đã trôi qua một tháng.Cố Thanh Âm kết thúc bế quan, đi ra ngoài động phủ lung lay dạo một vòng, lúc này mới phát hiện, cuộc chiến nhận hồ Bách Ẩn đã bắt đầu rồi.Mấy vị trưởng lão của các tông môn đã làm mấy tháng cũng không có biện pháp nào làm cho hồ Bách Ẩn về với mình, hồ Bách Ẩn này không chịu nhận chủ, bọn họ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nhịn đau mà mở cuộc chiến nhận chủ.Mỗi một tông môn được chọn 20 người, mỗi người được đi vào một ngày, nếu ai có thể làm cho hồ Bách Ẩn nhận chủ vậy thì hồ Bách Ẩn sẽ về tay của người đó.Nghĩ đến đây, Cố Thanh Âm liền không khỏi mà thở dài.Lần này Bùi Ngọc Nhi cũng tới, không phải là hồ Bách Ẩn này sẽ dựa theo nguyên tác cốt truyện mà thuộc về nàng ta đi?"Sư muội, ngươi đứng ở chỗ này ngẩn người làm gì vậy a?" Diệp Phong đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Cố Thanh Âm."Không có gì, chỉ là nghĩ đến chuyện của hồ Bách Ẩn thôi." Cố Thanh Âm nhìn thoáng qua Diệp Phong, tên nhóc này mặt mày ửng đỏ, không biết là lại cùng nữ tu nào tò te í é xong rồi ra đây nữa.Cố Thanh Âm không nhịn được nói: "Sư huynh, sao ngươi ngày nào cũng như vậy thế, chẳng lẽ không tu luyện sao?""Mỗi ngày ta đều tu luyện a!" Diệp Phong hô to oan uổng, "Khi nào ngươi nhìn thấy ta, thì ta đều là vừa tu luyện xong hoặc là đang chuẩn bị đi tu luyện đấy.
Ta cẩn trọng như vậy mà ngươi còn nói ta không tu luyện sao? Ta tu luyện đến nỗi chân đều nhũn cả ra rồi đây này."Cố Thanh Âm: "......" Được rồi, cùng với Diệp Phong so mặt dày, nàng vẫn là thua thôi.Cố Thanh Âm không tính nói những thứ vô dụng này với Diệp Phong, nàng tiến đến gần Diệp Phong hơn một chút.
Ai ngờ Diệp Phong lại rất cảnh giác, thấy Cố Thanh Âm đến gần, ngay lập tức lùi về sau vài bước, còn hoảng sợ nói: "Sư muội, khoảng cách này là đủ rồi đấy, ngươi đừng có đi thêm nữa!""Ngươi sợ cái gì?" Cố