Đây là.....Tô Thiên Ngọc?!Nàng quay đầu lại hỏi Hồ hồ, "Người phụ nữ của Cực Nhạc Cung mà các nàng đang nhắc tới là ai vậy?"Hồ Hồ trợn trắng mắt, vốn là không định phản ứng người phụ nữ này, nhưng nhìn vào đôi mắt Cố Thanh Âm, hắn bất đắc dĩ thở dài nói, "Chính là ngươi đấy!"Cố Thanh Âm đầy đầu là dấu hỏi chấm, nàng lẩm bẩm nói: "Căn bản là ta không có quen biết nàng a!""Ai bảo ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!" Hồ Hồ nhỏ giọng lẩm bẩm."Ngươi nói cái gì?" Cố Thanh Âm chất vấn nói.Hồ Hồ thấy thế, lập tức đúng lý hợp tình hẳn lên, "Ta nói này - - ai bảo ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi! Vừa nhìn thôi là đã biết nữ tu áo vàng này thích Hàn Dịch Phong rồi, mà ngươi lại còn lôi lôi kéo kéo với Hàn Dịch Phong kia nữa.
Ngươi nhìn ngươi xem, lớn lên xinh đẹp hơn nàng, dáng người cũng tốt hơn nàng.
Nàng không ghi hận ngươi thì ghi hận ai!"Nghe lúc nãy Hồ Hồ nói, đáng nhẽ Cố Thanh Âm rất là tức giận, nhưng mà vừa nghe đến câu tiếp theo, tức giận của Cố Thanh Âm liền tan thanh mây khói.Nàng còn không biết xấu hổ mà nói: "Ngươi nói đúng, đều do dung mạo của ta."Hồ Hồ quay đầu đi, hoàn toàn không nói gì nữa.Lúc này, Cố Thanh Âm lấy đệm chăn từ trong túi Càn Khôn của mình ra trải ở trên mặt đất, Hồ Hồ nghe thấy tiếng động, xoay đầu nhìn Cố Thanh Âm, khó hiểu hỏi: "Ngươi đang làm cái gì vậy?""Ngủ a!" Cố Thanh Âm đúng lý hợp tình nói: "Ở bên ngoài người đông thế mạnh, ta chỉ là một nữ tu có thai nhu nhược yếu đuối mà thôi.
Đương nhiên là phải trốn một lát nữa, chờ các nàng đi rồi mới ra ngoài chứ!"Nói, Cố Thanh Âm nằm xuống đệm chăn, còn không quên dặn dò Hồ Hồ, "Hồ Hồ, khi nào các nàng đi rồi thì nhớ gọi ta dậy nha, ta vẫn còn chuyện sư phụ giao cho phải làm, không thể trì hoãn lâu được."Hồ Hồ: "......" Hắn không nên ôm sự chờ mong đối với người phụ nữ không biết xấu hổ này...........Vừa cảm giác không biết ngủ bao lâu rồi."Ngươi tỉnh dậy đi, người bên ngoài đã đi hết rồi." Hồ Hồ tâm bất cam tình bất nguyện mà đánh thức Cố Thanh Âm.Cố Thanh Âm lật chăn dậy luôn, nàng nhìn hồ Hồ, nói: "Thất thần cái gì, mau đưa ta ra ngoài đi!"Hồ Hồ thắc mắc: "Ngươi không cất những thứ trên mặt đất này đi sao?""Không được, biết đâu lần sau vẫn phải vào đây, cho nên cứ để ở chỗ ngươi đi!" Cố Thanh Âm đúng lý hợp tình nói.Hồ Hồ: "......" Hắn vẫn là đã xem nhẹ độ mặt dày của người phụ nữ này rồi.Hắn quay đầu không nói, lúc Cố Thanh Âm đang muốn thúc giục Hồ Hồ thì nháy mắt đã phát hiện chính mình đã ra ngoài rồi.Chung quanh đã không có bóng dáng của chim trĩ 3 đuôi 6 mắt với mấy người đàn bà kia nữa.Đang lúc Cố Thanh Âm thở dài nhẹ nhõm thì đột nhiên lại xuất hiện một vấn đề.Hiện tại có rất nhiều nữ tu không biết tên muốn giết nàng, nàng không có mục đích mà nơi nơi tìm lung tung chẳng phải là rất nguy hiểm sao?"Hồ hH?" Cố Thanh Âm nhẹ nhàng vỗ vỗ hồ Bách Ẩn ở trên eo của mình, kêu.[ Cái gì?]"Ngươi sẽ giúp ta đúng không?" Cố Thanh Âm chờ mong hỏi.Hồ Hồ không có trả lời."Ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu đấy chứ?" Cố Thanh Âm có chút kinh hồn táng đảm hỏi.Tên nhóc này không phải là tính chờ nàng chết sau đó thì kế thừa di sản rồi chạy trốn đấy chứ?![ Sẽ không đâu!"]Có được câu trả lời của Hồ Hồ, lúc này Cố Thanh Âm mới có thể yên tâm được.Tiên phủ Phượng linh này lớn như vậy, Cố Thanh Âm cũng không có tâm tư gì để tìm thiên tài địa bảo cả, dù sao thì nếu mà có tìm được cái bảo bối gì thì cũng không phải của mình, sao phải phí sức đi làm mấy cái này chứ?"Nhưng mà rốt cuộc Chu Tước ở đâu nhỉ?" Cố Thanh Âm lẩm bẩm nói.[Ngươi đi hướng nam đi.] Hồ Hồ đột nhiên lên tiếng.Cố Thanh Âm bị tiếng của Hồ Hồ làm cho kinh ngạc một chút, nàng run rẩy hỏi: "Ngươi biết Chu Tước ở chỗ nào sao?"[ Không biết, đoán mò!] Hồ Hồ phiền chán trả lời........!Được rồi, dù là đoán mò Cố Thanh Âm cũng tin, ít nhất cũng hơn là nàng lang thang không có mục tiêu mà đi loạn..........Cố Thanh Âm thật cẩn thận theo hướng nam mà đi một đoạn, đột nhiên nàng nghĩ tới một sự kiện, khi nàng tới đây, cũng không nghe được tiên phủ Phượng Linh này mở ra bao lâu a?Nếu trước khi kết thúc tiên phủ Phượng Linh mà nàng vẫn không tìm được Chu tước thì phải làm sao bây giờ?Cố Thanh Âm không nghĩ được bao lâu, nàng liền cảm giác phía sau có người đang đi đến.Người nọ thuật pháp phòng ngự đặc biệt lợi hại, Cố Thanh Âm có thể cảm giác hắn cách mình càng ngày càng gần.Cũng không biết là địch hay là bạn, Cố Thanh Âm đang muốn mở miệng bảo hồ Bách ẩn đưa mình vào trốn một chút.Tiếng của người nọ từ xa truyền đến - - "Cố Thanh Âm!"Cố Thanh Âm nghe vậy , đây không phải là tiếng của Bách Lý Mặc hay sao?Cũng chỉ trong chốc lát, Bách Lý Mặc liền đứng ở trước mặt Cố Thanh Âm."Cố Thanh Âm?" Bách Lý Mặc nhíu mày gọi."Bách Lý đạo hữu, ngươi có chuyện gì sao?" Cố Thanh Âm lùi về sau 2 bước, kéo ra khoảng cách với Bách Lý Mặc.Cái tên Bách lý Mặc này, làm nàng có một loại cảm giác không thể đoán ra được.
"Đứa bé bị phá rồi sao hả?" Bách Lý Mặc nhìn chằm chằm Cố Thanh Âm trong chốc lát, nhìn đến nỗi Cố Thanh Âm nổi cả da gà cả lên, lúc này hắn mới chậm rãi nói.Cố Thanh Âm: "......???" Tên này nói cái khỉ gì vậy.Không phải nàng đã gửi truyền âm phù cho hắn nói chuyện mang thai là hiểu lầm rồi sao?Đột nhiên!Cố Thanh Âm giật mình sửng sốt, hình như nàng đã nhớ ra cái gì đó.Vì sao mỗi lần nhìn thấy Bách lý Mặc, hắn đều nói những lời kỳ quái như vậy......!Lần đầu tiên thấy Bách Lý Mặc là ở bí cảnh Ngân La, lúc ấy thái độ của hắn với Bùi Ngọc Nhi cũng không giống như quá "thân thiết", sau đó bị ma nữ Linh Tê bắt được, có thể cảm giác ra được, lúc này Bách Lý Mặc cũng là "người bình thường".Bắt đầu từ khi nào trở nên không thích hợp vậy?Đúng rồi!Chính là sau khi Bách Lý Mặc biết nàng mang thai thì tìm nàng "tính sổ" lần đó, lúc ấy Bách Lý Mặc biểu hiện ra một bọ dạng cực kỳ là "thiểu năng trí tuệ", so với trước kia thì quả thực là như 2 người khác nhau vậy.Sau đó nàng gặp được Bách Lý Mặc lén lút quan sát Bùi Ngọc Nhi, lúc ấy Bách Lý Mặc cũng nên là "bình thường".Mà hiện tại, cái tên Bách Lý Mặc này thoạt nhìn lại không được bình thường lắm.Cho nên, rốt cuộc trên người Bách Lý Mặc đã xảy ra vấn đề gì vậy a?Rốt cuộc hắn có phải là Bách Lý Mặc hay không?Nghĩ thông suốt vấn đề này, Cố Thanh Âm đột nhiên cảm giác đằng sau lưng một trận lạnh cả người."Hỏi ngươi đấy?!" Bách Lý Mặc chờ hồi lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của Cố Thanh Âm, giọng nói có chút không tốt lắm."Đứa bé là hiểu nhầm." Cố Thanh Âm rũ mắt, nói những lời đơn giản đã nghĩ hồi trước cho Bách lý Mặc nghe."Hừ!" Bách Lý Mặc nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, hắn trừng mắt lạnh lẽo nhìn Cố Thanh Âm, nói: "Quả nhiên là thế, phụ nữ như ngươi ta đã thấy qua nhiều rồi."Cố Thanh Âm: ".....???" Đầu óc của hắn có vấn đề đi?"Muốn nhờ vào đứa con để có được -- tình yêu của thiếu chủ Bách Lý gia, ta thấy ngươi cũng quá ngây thơ rồi đấy." Bách lý Mặc trào phúng nói.Cố Thanh Âm: ".....???" Nàng nhìn giống như là thèm muốn có tình yêu của thiếu chủ Bách Lý gia sao? Nàng chỉ muốn đánh nát cái đầu chó của thiếu chủ Bách Lý gia mà thôi!Nhưng mà.....!Cố Thanh Âm thở sâu ra một hơi.Hiện tại trên người Bách Lý Mặc còn nhiều chỗ quỷ dị không rõ ràng, Cố Thanh Âm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."Bách Lý đạo hữu nếu không còn việc gì nữa thì ta liền đi trước đây." Cố Thanh Âm cảm thấy không tốt lắm, cho nên muốn chạy sớm vẫn tốt hơn."Chờ đã!"Lúc này không phải Bách lý Mặc gọi cố Thanh Âm lại, mà là một giọng nữ mà Cố Thanh Âm rất quen thuộc.Nhưng trước mặt có một cái tường vô hình, pháp thuật của Cố Thanh Âm mất đi hiệu lực.Lúc này cố Thanh Âm mới không có cách nào khác đành phải quay đầu lại, nàng thấy đứng bên cạnh Bách Lý Mặc có một nữ tu, mà người nữ tu này chính là Bùi Ngọc nhi.Sau khi Bùi Ngọc Nhi nhìn thấy sắc mặt Cố Thanh Âm đột nhiên trở nên khó coi, nàng ta cười xinh đẹp, nói: "Cố đạo hữu, đã lâu không gặp."Cố thanh Âm cũng không có muốn lâu lâu gặp lại nàng ta đâu, nàng biết, lần này Bùi Ngọc Nhi tìm nàng, khẳng định là không phải chuyện tốt gì.[Hồ Hồ, cho ta vào.....][Ngươi sợ cái gì, đánh 2 người bọn họ đi a!]Cố Thanh Âm còn không kịp truyền âm cho hồ Bách Ẩn xong, đột nhiên có một tiếng nói xâm nhập vào thức hải của nàng.(Ps: Thức hải hay còn được gọi là biển hồn, là nơi chứa đựng linh hồn của bản thân trong thế giới tu tiên, là nơi yếu ớt và cần được phải bảo vệ nhất của người tu tiên, thức hải có thể ví như tinh thần lực.)Là ai?!Cố Thanh Âm hoảng sợ mở to 2 mắt nhìn![Đánh bọn họ đi a! Ngươi không đánh thì ta giúp ngươi đánh!]Người này nói xong, Cố Thanh Âm liền cảm giác thân thể mình không chịu khống chế.Nàng không chịu khống chế mà đi hướng về phía Bách Lý Mặc với Bùi Ngọc Nhi, nàng nhìn rõ rành mạch, trên mặt của 2 người Bách Lý Mặc với Bùi Ngọc Nhi đều lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.Thậm chí 2 người bọn họ đều không có phòng bị để tránh thoát!Cố Thanh Âm nhìn mà có chút sốt ruột cũng có chút tức giận, biểu tình của 2 người