Ngày chủ nhật không mặn không nhạt mà trôi đi, cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi, Hạ Hoài ôm điều khiển game trên phòng khách, nhìn chằm chằm TV màn hình, thuần thục thao tác nhân vật chạy thoát khỏi các bẫy rập bên trong.
Mắc chút sai lầm, nhân vật cậu điều khiển rơi xuống sông, Hạ Hoài có chút kích động chửi thề, cửa ải này cậu đã thử rất nhiều lần nhưng đều thất bại.
Vừa dứt câu, Lục Thời Minh đẩy cửa đi ra khỏi phòng, mặc một chiếc áo len cổ chữ V, lộ ra mảnh ngực cường tráng.
Hạ Hoài ngẩng đầu nhìn, ánh mắt rất nhanh quét qua lồng ngực của anh, sau đó rất nhanh liền dời đi, còn tưởng hét lớn quá mức quấy rầy đến anh, "Xin lỗi, làm phiền anh sao?"
Lục Thời Minh thản nhiên đi tới trước mặt hắn.
"Không có, đang chơi game sao?"
Hạ Hoài gật đầu, "Ừm, vừa qua ải mới đã chết."
Lục Thời Minh ánh mắt rơi trên màn hình LCD, Hạ Hoài thăm dò hỏi: "Anh muốn chơi cùng không?"
Hỏi xong, cậu cảm thấy hơi đường đột, Lục Thời Minh trông không giống người sẽ lãng phí thời gian vào những trò vô bổ.
Không nghĩ tới Lục Thời Minh nâng mắt kính hỏi ngược lại: "Có thể chứ?"
Hạ Hoài cười cười: "Được, chúng ta chơi chế độ hai người."
Hạ Hoài lấy một cái đệm đặt bên cạnh anh, vỗ vỗ nói: "Anh ngồi đây, tôi lấy thêm một máy qua."
Lục Thời Minh ánh mắt nặng nề nhìn động tác của cậu một giây, sau đó đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống.
Trong phòng khách bật máy sưởi, hai người đều mặt áo len mỏng, Hạ Hoài hai chân trần thẳng tắp ngồi ở mép sô pha, bàn thân thon dài, mười ngón tròn trịa.
Trắng trẻo đến chói mắt, yết hầu Lục Thời Minh khẽ giật, giống như hồ sâu trầm tịch, đáy mắt lại có một tia gợn sóng.
Sau khi Hạ Hoài kết nối tay cầm, cậu đưa chiếc mình vừa sử dụng cho Lục Thời Minh, trong khi cậu lấy chiếc tay cầm thiếu nút.
Lục Thời Minh nhìn chằm chăm một lúc, "Cái này của cậu...."
Hạ Hoài dường như biết anh muốn nói gì, cười cười, "Cái này tôi mua từ chợ second-hand trước đây, bởi vì giá rẻ nên nút bấm hơi tệ xíu.
Nhưng kỹ năng của tôi rất tốt, đảm bảo chơi không thành vấn đề."
Lục Thời Minh nhìn đôi mắt sáng lên của cậu, ừ một tiếng.
Bởi vì là lần đầu tiên Lục Thời Minh chơi, Hạ Hoài cũng nói với anh những quy tắc và nội dung cụ thể của trò chơi mà anh nên chú ý.
Đến lúc chọn nhân vật, Hạ Hoài chỉ vào một một tên nói: "Người này nhìn ngầu ngầu giống anh vậy, lại còn đeo kính nữa."
Lục Thời Minh nhìn một lượt, chỉ vào nhân vật có khuôn mặt tròn bên cạnh, "Này cũng rất giống cậu."
"Ai á, tôi trước giờ đều dùng nhân vật ngẫu nhiên, chưa gặp qua dạng này bao giờ." Hạ Hoài nói: "Cơ mà tôi vẫn cảm thấy nhân vật kia của anh rất đẹp trai nha, của tôi nhìn không đủ khí phách."
Lục Thời Minh lắc đầu, "Nhưng tôi cảm thấy cậu rất đáng yêu, nếu vậy đổi vai một chút, thế nào?"
Hạ Hoài nghĩ nghĩ, "Được thôi."
Sau khi chọn vai, Hạ Hoài đưa anh đi trải nghiệm cấp độ người mới, ở chế độ hai người chơi, nhân vật trong game được kết nối với nhau bằng một sợi dây xích, nếu mắc sai lầm sẽ cần sự trợ giúp của người còn lại.
Lục Thời Minh lúc đầu có chút non nớt, không ngừng rơi vào bẫy, đều là Hạ Hoài vớt cho hắn đi lên.
Hạ Hoài cứu hắn lên xong, còn không ngại mất thời gian truyền thụ kinh nghiệm, nói với anh kỹ xảo tránh né cùng cách nhảy lên, đầu gối thường sẽ đụng tới Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh liếc nhìn góc nghiêng khuôn mặt cậu, nhìn đôi môi mở ra đóng lại, mờ nhạt thấy chiếc lưỡi màu hồng của cậu, hai tay anh run lên, nhân vật trong game lại rơi xuống sông.
Giây tiếp theo, Hạ Hoài khéo léo bấm nút cứu anh, hai người cùng về đích.
Hạ Hoài quay đầu lại, "Anh muốn làm quen nữa không?"
Lục Thời Minh nhìn chằm chằm cậu, "Không cần đâu, có thể đi tiếp."
"Được, vậy chúng ta đột phá cấp độ đi." Hạ Hoài bấm mở ải mới.
Lục Thời Minh thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nhìn màn hình LCD, sau khi chính thức bắt đầu, Hạ Hoài phát hiện tốc độ tay của anh nhanh hơn trước, tựa hồ ổn định hơn rất nhiều.
Sau một vài vòng, các ải vượt qua càng khó khăn, thậm chí còn trở thành Lục Thời Minh vớt Hạ Hoài từ bẫy rập trở ra hết lần này đến lần khác.
Một lúc sau, tốc độ tay của Lục Thời Minh đột nhiên trở nên nhanh hơn, Hạ Hoài đang tập trung hết sức chăm chú, sau khi thành công tránh được một chướng ngại vật lớn, cậu còn chưa kịp vui mừng, một quả bom mới đã hướng cậu phóng đến.
Mắt thấy quá muộn để né tránh, Lục Thời Minh ở phía trước nhấn nút nhảy chuyển động, kéo mạng cậu từ trên quả bom xuống.
Vừa đạt thời gian, cả hai cùng nhau vượt qua vạch đích.
Hạ Hoài quay đầu lại, nắm tay Lục Thời Minh vui vẻ nói: