Động tác của Hạ Hoài không nhanh bằng Lục Thời Minh, khi cậu còn đang ngây người, đã bị Lục Thời Minh nắm cằm.
Hạ Hoài theo bản năng ngẩng đầu, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền đến.
Nhìn gương mặt của Lục Thời Minh so với lúc nãy còn muốn gần hơn, gần đến mức Hạ Hoài có thể nhìn thấy lỗ chân lông trên mặt anh, hàng mi đen nhánh nhẹ run, lộ ra đôi mắt hơi ướt khẽ nheo lại, có vẻ phá lệ mê người.
Khoang mũi của Hạ Hoài nóng bừng lên.
Máu cam càng chảy nhanh hơn.
Hạ Hoài: "..."
Cậu tự cảm thấy chính mình không có tiền đồ, thật mất mặt, nhìn về hướng Lục Thời Minh cười khan, tìm cái cớ sứt sẹo, "Xin lỗi, ha ha, thời tiết gần đây khô quá."
Không phải đâu, là do trước mặt có trai đẹp.
Biểu tình Lục Thời Minh thực nghiêm túc, mày đẹp nhăn lại.
Hạ Hoài nhìn thấy trên tay anh dính đầy máu của mình, nghĩ rằng đã làm bẩn tay anh, không cao hứng lắm mà nói: "Thả ra đi, tôi không sao, tay anh dính đầy máu như vậy, mau rửa đi." Cậu vừa nói vừa quay đầu, cố gắng thoát ra.
Tuy nhiên, Lục Thời Minh cứ vậy siết cằm cậu hơn một chút, cậu có chút cự tuyệt.
"Đừng cử động." Anh nói, tay vỗ nhẹ vào trán cậu.
Hạ Hoài không biết nên phản ứng như thế nào, cậu do dự một chút, cụp mắt xuống, không nhúc nhích nữa.
Nói thật, Lục Thời Minh mỗi một động tác đều nằm ngoài dự đoán của cậu, sắc mặt cứng ngắc, nhưng động tác tay lại rất ôn nhu, nhịp nhàng vỗ vỗ trán của cậu, không hề đau, ngược lại có chút thoải mái.
Ý tưởng của Hạ Hoài là, cậu muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng với Lục Thời Minh, nhưng lại luôn tham lam sự dịu dàng của anh, điên cuồng lang thang ở rìa ranh giới này được ngày nào hay ngày ấy.
Hạ Hoài cảm thấy có chút xấu hổ.
Rất nhanh máu mũi liền ngừng chảy, Lục Thời Minh lấy khăn giấy bên cạnh lau máu trên mặt cậu.
Hạ Hoài bị bóng anh phủ lên, nhìn chằm chằm vào môi anh, giống như chỉ cần cậu ngẩng đầu lên một chút là có thể hôn được.
Đợi đã, cậu rốt cuộc nghĩ cái gì