Tần Gia Mộc cầm ly nước được 10 phút thì bắt đầu cảm thấy cơ thể có những phản ứng lạ.
Cậu ghé tai nói nhỏ với Quý Cảnh Lam, nói cơ thể hơi khó chịu nên muốn vào nhà vệ sinh, sau đó rời đi.
Tần Gia Mộc đi về phía nhà vệ sinh, mỗi bước đi cậu đều cảm thấy cực kì khó chịu.
Cơ thể bắt đầu ra mồ hôi, cổ họng khô nóng, và quan trọng hơn nữa, là nơi nào đó bắt đầu có phản ứng.
Chết tiệt!
Tần Gia Mộc chửi thầm một câu, chắc chắn ly nước trái cây kia có vấn đề rồi.
Hôm nay trợ lí muốn đi cùng thì cậu lại không nghe, cứ nói chỉ cần đến đón thôi là được, kết quả là bị người ta hạ thuốc.
Túi áo cậu có chuông reo, là trợ lí gọi.
Tần Gia Mộc bước vào một căn phòng ở trong nhà vệ sinh, nghe máy.
Cậu thở hổn hển: "Nhà vệ sinh tầng 6 khu B, khách sạn XXX.
Nói xong liền cúp máy.
Tần Gia Mộc thấy bên ngoài không có động tĩnh lại chui ra, sau đó vốc nước lên mặt.
Nhưng mới vốc được vài lần thì nghe thấy ở hành lang có người, hướng đi là về phía nhà vệ sinh này.
Tần Gia Mộc lại nhanh chóng lủi vào một phòng vệ sinh nhỏ.
Đúng là có người bước vào, hơn nữa Tần Gia Mộc còn quen biết người này.
"Cậu Tần, Tần Gia Mộc, cậu ở đâu vậy?"
Thuốc phát tác ngày càng mạnh, thế nhưng Tần Gia Mộc nghe giọng nói vẫn đoán được là ai.
Vương Kha.
Như nhận ra được điều gì đó, Tần Gia Mộc bừng tỉnh, nhưng phẫn nộ nhiều hơn.
Cậu cắn chặt môi dưới để không phát ra tiếng rên rỉ.
Có trời mới biết cậu đã phải vật lộn như thế nào trong khoảng thời gian Vương Kha ở trong nhà vệ sinh.
Tần Gia Mộc thấy bên ngoài không có tiếng, nhắn lại cho trợ lí: "Lên tầng 6, theo dõi Vương Kha."
Sau đó cậu mới khó khăn đi ra ngoài.
Đến khi tay cậu chạm vào tay nắm cửa nhà vệ sinh rồi thì lại có người đi đến.
Không kịp rồi!
Nhưng cửa vừa mở ra, người mà Tần Gia Mộc thấy là Quý Cảnh Lam.
Quý Cảnh Lam có lẽ vừa chạy đi tìm cậu, thở hồng hộc, lại thấy bộ dạng của cậu, anh kinh ngạc, nhưng cũng tức giận.
Chưa để Tần Gia Mộc nói gì, Quý Cảnh Lam đã khoác một tay lên vai cậu rồi nói.
"Để tôi giúp cậu."
"A, đừng,..." - Bởi vì bây giờ Tần Gia Mộc cực kì nhạy cảm nên chỉ cần một đụng chạm nhẹ cũng có thể cậu phát điên được vì khó chịu.
Quý Cảnh Lam im lặng không nói gì, bấm thang máy lên tầng 10.
May cho hai người là vì cũng khá muộn, nên không nhiều người sử dụng thang máy.
Quý Cảnh Lam đưa Tần Gia Mộc đến một căn phòng, là phòng nghỉ mà anh đã đặt trước.
Vừa vào phòng, Quý Cảnh Lam đã đè Tần Gia Mộc lên sofa, một tay giữ cậu, một tay kéo quần cậu xuống, chạm vào nơi nào đó.
Cho dù Tần Gia Mộc miệng nói không muốn, nhưng phản ứng cơ thể lại bán đứng cậu.
"Anh, không cần...ưm, giúp, tôi đâu!"
Quý Cảnh Lam một tay chà xát, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt mê người của Tần Gia Mộc, anh nói: "Tôi tình nguyện, để tôi giúp cậu."
Sau đó Tần Gia Mộc bắn ra rồi.
Thế nhưng thuốc vẫn chưa hết tác dụng.
Quý Cảnh Lam phát hiện ra, thuốc này là dành cho người nằm