Sau đó cậu tự thôi miên mình, chắc là nghĩ nhiều rồi, sau đó xuống tầng ăn sáng.
Đang ăn thì có người bấm chuông cửa, quản gia đi ra mở cửa, Tần Gia Mộc nghiêng đầu ra xem là ai vào nhà.
Một chàng trai cao gầy xuất hiện ở cửa, nở nụ cười tươi rói lễ phép chào quản gia và dì giúp việc trong nhà.
Tần Gia Mộc nhìn thấy cảnh này, đang uống sữa liền suýt sặc, chưa bao giờ cậu thấy bộ dạng thảo mai này của Quý Cảnh Lam.
Nhưng mà kể ra thảo mai thì thảo mai thật, nhưng vẫn rất đẹp trai.
Vừa hay dì giúp việc còn từng xem phim anh đóng nên nhận ra, vui mừng rối rít, cứ kêu đứa trẻ ngoan các thứ, giữ người lại hỏi han, yêu thích không muốn để người đi.
May là Tần Gia Mộc kịp thời ra giải vây, nói là bạn của cậu thì dì lúc này mới luyến tiếc đi vào trong làm việc.
Tần Gia Mộc kéo Quý Cảnh Lam lên ban công tầng 2, trên đó có một nơi khác dùng để tiếp khách, view khá đẹp.
Tần Gia Mộc: "Sao anh biết nhà tôi?"
Quý Cảnh Lam cười: "Hôm trước đi ăn mấy người với nhau ấy, cậu có nói mà.
"
"Thế sao tự nhiên đến nhà tôi làm gì?"
"Có một cảnh quay ở gần đây, chiều tôi mới phải đi nên sáng tiện thể qua nhà cậu ăn chực.
"
Tự nhiên như vậy, ai không biết còn tưởng anh ta thân thiết với cậu lắm.
Đột nhiên Quý Cảnh Lam khoác vai cậu.
"Này, hôm qua cậu đi ăn nướng với Lưu Dĩ Vân và Từ Minh Húc hả?"
"Ừ.
"
"Sao không rủ tôi đi cùng?"
"Lưu Dĩ Vân tặng tranh cho tôi nên tôi mời hai người đó đi ăn.
"
Cậu chợt nhớ ra Phương Chính Hạo và Quý Cảnh Lam đều thích cậu, haizz, một người ghen đã mệt còn hai người ghen.
"Vậy bao giờ chúng ta phải đi ăn bù một bữa mới được.
"
"Sao phải bù?" - Tần Gia Mộc khó hiểu.
"Cho hòa với hai người kia chứ sao!"
"Ấu trĩ!" - Tần Gia Mộc bất đắc dĩ nói, nhưng lúc này cậu mới nhận ra, tư thế của cậu và Quý Cảnh Lam có hơi ái muội.
Rõ là lúc đầu Quý Cảnh Lam khoác vai cậu, sao bây giờ lại thành cả người cậu dựa vào người anh ta rồi?
Tần Gia Mộc muốn nhanh chóng thoát ra thì bị Quý Cảnh Lam giữ lại, sau đó, cậu thấy cái gì đó mềm mềm ấm ấm sượt qua trán một cái.
Tim cậu khẽ run lên.
Lần này Tần Gia Mộc dứt khoát đẩy người ra.
"Bị ngáo à?"
Quý Cảnh Lam cười tủm tỉm.
Tần Gia Mộc đỏ mặt chạy vào phòng, Quý Cảnh Lam cũng chạy theo.
"Giận à?"
"Ai cho anh vào?"
"Ừ thì tôi không vào, tôi đứng ở cửa thôi.
"
Quý Cảnh Lam đúng là chỉ đứng ở cửa thật, nhưng lại bày ra vẻ mặt lưu manh.
"Cậu ngại đúng không?"
"Ngại cái đầu anh ấy.
"
"Bây giờ có thể cho tôi biết đáp án của cậu được không?"
"Tôi, tôi,! " - Tần Gia Mộc ấp úng.
Quý Cảnh Lam không nhiều lời, trực tiếp xông tới, nâng cằm cậu lên, đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Tần Gia Mộc bị tấn công bất ngờ chỉ biết trợn tròn mắt, mặc anh làm càn.
Lúc cậu cảm giác như mình sắp ngạt thở đến nơi rồi thì Quý Cảnh Lam