Lúc ra khỏi nhà hàng, Cố Cách Cách đã đói bụng tới mức thiếu chút ngất đi. Trong đầu chợt nhớ đến một câu thơ vô cùng phù hợp với mình lúc này:
Cửa son rượu thịt để ôi,
Có thằng đói lả phơi thây ngoài đường.*
(*: Hai câu thơ trong [Trường An khốn đốn] của Đỗ Phủ (杜甫))
Nhìn đường phố xe cộ tấp nập, đang không biết phải làm sao, thì di động vang lên. Cố Cách Cách vừa nhìn tên hiện trên màn hình, lập tức ấn nút nghe rồi rống: "Miêu Tư Lý, cô còn chưa dừng sao? Cô đói bụng không biết tự đi tìm đồ ăn à? Tôi cũng chẳng phải mẹ cô. Mẹ cô..." Lời còn chưa nói hết, một bóng người đã xuất hiện trước mặt, ngẩng đầu thấy Miêu Nhã đang ôm cánh tay, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cô, nửa câu sau chưa nói ra đã phải nuốt lại, trong lòng càng buồn bực hơn, vì thế tiếp tục quát, "Không phải nói với cô rồi sao? Miếu tôi nhỏ cung phụng không nổi đại Phật như cô. Sau này làm ơn đừng xuất hiện trong vòng ba mươi dặm bên cạnh tôi nữa, miễn cho sinh vật nguy hiểm như tôi làm bị thương thân mình tiểu thư yêu chiều như cô. Cô yên tâm, tôi cũng sẽ không xuất hiện ở phạm vi ba mươi dặm quanh cô. Ngày mai tôi sẽ nộp đơn từ chức!" Không đợi Miêu Tư Lý nói một lời, liền ngắt điện thoại, khiêu khích nhìn Miêu Nhã, "Thế này ngài đã hài lòng chưa?"
Miêu Nhã lắc đầu, tỏ vẻ thật hết cách: "Cách Cách, cô là đang dỗi. Đây là phương pháp không lý trí nhất, cũng là phương pháp ngu xuẩn nhất. Theo suy đoán của ta, Tiểu Lý sẽ lập tức gọi điện lại."
Vừa dứt lời, điện thoại quả nhiên vang lên.
Cố Cách Cách định ấn tắt điện thoại ngay lập tức, nhưng Miêu Nhã nói: "Nhận đi, luôn tiện mở tiếng phát qua loa ngoài, để cho ta nghe một chút xem con gái ta ăn nói khép nép dỗ dành cô ra sao."
Giọng của Miêu Tư Lý truyền tới: "Cố Cách Cách, chị làm sao vậy? Có phải tâm tình không tốt không? Là ai chọc chị tức giận? Bây giờ chị đang ở đâu, em sẽ lái xe tới đón. Chị không nên tức giận, vừa hại chính bản thân, lại để cho người ta đắc ý. Ngoan, nghe lời, mau nói cho em biết chị đang ở đâu?"
Cố Cách Cách nghe Miêu Tư Lý nhẹ giọng mềm mỏng quan tâm, mà sống mũi có chút cay, lòng cũng theo mềm nhũn, vội vàng quay lưng đi, không muốn Miêu Nhã nhìn thấy dáng vẻ thất thố của mình.
Vẻ mặt Miêu Nhã lại như rèn sắt không thành thép. Cái gì gọi là 'để cho người ta đắc ý'? Con bé này là do mình sinh ra sao?
Cố Cách Cách hít hít mũi, sau đó dịu dàng nói: "Đêm nay tôi quay về nhà mẹ ngủ. Dạ dày cô không tốt nên đừng nhịn ăn, trước khi ngủ nhớ uống thêm một cốc nước ấm. Tôi cúp đây."
"Thật ra cô vẫn còn thích Tiểu Lý, phải không?" Miêu Nhã đợi cô cúp điện thoại rồi đột nhiên hỏi.
Cố Cách Cách không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt cười: "Điều này quan trọng không?"
Miêu Nhã đáp: "Không quan trọng."
"Vậy tôi cần gì phải trả lời? Kỳ thật ngài vốn chẳng cần phải tốn công tốn sức, lãng phí thời gian với tôi. Năm năm trước, tôi đã quyết định rời xa Miêu Tư Lý, thì đã chẳng còn nghĩ đến sẽ có ngày trở về bên em ấy. Hơn nữa, tôi rời xa em ấy cũng không hoàn toàn bởi vì ngài. Đương nhiên, bất kể bởi vì lý do gì, thì kết quả cũng chỉ có một, đó là tôi và Miêu Tư Lý không thể ở bên nhau.Vừa nãy, ngài nói rất đúng một điều. Năm năm trước, tôi không nên đi không lời từ biệt. Cái gì không có được, người ta luôn cho là thứ tốt nhất. Tôi càng trốn, em ấy sẽ càng theo sát hơn, nên bây giờ tôi sẽ không trốn tránh, mà phải để em ấy hoàn toàn mất hết hy vọng ở tôi."
"Như vậy là tốt nhất, chỉ tiếc cô là con gái, nếu không ta nhất định sẽ đồng ý cho hai đứa bên nhau." Miêu Nhã lại cường điệu quan điểm của bà lần nữa.
Cố Cách Cách nhìn chiếc bóng bị ánh đèn đường kéo đến thật dài dưới đất của chính mình, chậm rãi nói: "Lúc mới đầu, tôi cũng không thể chấp nhận được chuyện hai người con gái sẽ yêu nhau, nhưng sau đó mới phát hiện; kỳ thật, tình yêu chẳng hề liên quan đến giới tính, mà quan trọng... trái tim của mình thuộc về ai."
"Cho nên, trái tim của cô thuộc về Tiểu Lý." Lần này Miêu Nhã không dùng câu hỏi, mà lập tức khẳng định.
Cố Cách Cách cười, học theo giọng điệu vừa nãy của Miêu Nhã: "Điều này đâu quan trọng, cũng chẳng phiền aunt quan tâm; nhưng thật ra, tôi muốn khuyên aunt một điều. Nếu ngài thực sự quan tâm tới Tiểu Lý, xin ngài hãy để cho em ấy có được tự do. Già néo đứt dây, đã can thiệp một lần, thì không nên tiếp tục can thiệp lần thứ hai. Nếu Tiểu Lý gặp được một người mà em ấy thực sự thích, thì hãy để mặc em ấy đi đi. Dù sao em ấy cũng đã trưởng thành." Nói xong giơ tay vẫy một chiếc xe taxi, tạm biệt Miêu Nhã một tiếng rồi lên xe rời khỏi.
Miêu Nhã nhìn theo hướng chiếc taxi đi xa dần: "Đàn ông, thì được. Phụ nữ, thì không."
Giường đơn đã được đổi thành giường đôi. Bức ảnh một người đơn độc trên vách tường cũng đã được đổi thành ảnh chụp chung thân mật của hai cô. Trên tủ đầu giường còn đặt một bình rượu đỏ và hai chiếc ly chân dài, âm nhạc êm ái dịu dàng phát ra từ trong máy hát càng tạo thêm sự ngọt ngào lãng mạn cho bầu không khí. Ngày tốt cảnh đẹp thế này rất thích hợp cho đôi tình nhân ước hẹn, đáng tiếc vẫn có người sai hẹn, để người kia nản chí ngã lòng.
Miêu Tư Lý mặc một chiếc áo ngủ gợi cảm, chân trần giẫm trên sàn nhà, buồn bực đi tới đi lui. Một đầu tóc đỏ bị cô vò thành tổ quạ, chốc chốc lại đưa điện thoại lên bấm số rồi buông xuống, lầu bầu: "Cố Cách Cách, chị làm quỷ gì vậy, đang yên đang lành quay về nhà mẹ làm chi?"
Ngã xuống giường, tự rót cho mình một ly rượu. Sau khi uống hơn nửa ly thì gửi cho Cố Cách Cách một tin:
Help ! Em bị thương !
Ba giây sau, Cố Cách Cách đang lưỡng lự ở cửa hotel gọi điện về, trong giọng tràn đầy lo lắng, hỏi: "Miêu Tư Lý, cô bị sao vậy?"
Miêu Tư Lý thều thào nói: "Nếu chị không về, em sẽ chết."
"Cô không nên làm tôi sợ, đã xảy ra chuyện gì?"
Miêu Tư Lý cúp nhanh điện thoại, sau đó nhảy dựng, liếc sơ qua đồng hồ. Nhiều nhất 20 phút nữa chị ấy sẽ xuất hiện trước mặt mình. Ngâm nga vài điệu hát, vuốt thẳng lại mái tóc, còn xịt lên người một chút nước hoa, thử bày ra mấy tư thế thật quyến rũ chờ người trong lòng trở về.
Mà người trong lòng ấy — bạn Cố Cách Cách đáng thương, sau khi bị Miêu Nhã chèn ép, nội tâm đã sắp héo tàn như chết rụi. Gọi điện về nhà, định nói với mẹ rằng cô muốn ngủ nhờ một đêm, kết quả lại bị mẹ cô nói cho một câu, hệt như giọt nước làm tràn ly. Bà Cố nói: "Tôi đang muốn gọi điện cho cô đây. Lộc Minh đã về nước, đang ở nhà chờ cô đấy. Mau về đi." Cố Cách Cách lập tức bị hù đến mặt mày tái nhợt, vội vàng bảo: "Mẹ nói với cậu ta ngày mai con phải đi làm, nên bây giờ ngủ rồi. Hôm nào rảnh thì gặp!" rồi vội vàng cúp điện thoại, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng như năm 2012 sắp gần kề. Tên Khâu Lộc Minh này không phải đang phơi nắng ở Nam Phi sao? Tại sao còn trở về chứ?
Đang do dự không biết có nên ngủ ở khách sạn một đêm không, thì nhận