Ba ngày liên tiếp, Miêu Tư Lý đều uống tại một câu lạc bộ tư nhân cao cấp có tên [Tempt Club]. Lúc đầu, cô còn giống như một quý cô lịch thiệp, tao nhã gọi một ly Hennessy VSOP, thong thả ngồi một buổi chiều bên quầy rượu, nhưng càng về sau thì như kẻ nát rượu, chuốc vào bụng tất cả thứ gì thấy được trên bar. Từ các loại rượu có nhãn hiệu chỉ được đề bằng tiếng Anh, đến bia rồi rượu quốc nội, cuối cùng ngay cả khi bồi bàn đổi rượu thành nước lọc, Miêu Tư Lý vẫn có thể uống một hơi cạn sạch rồi khen ngon, kêu thêm ly nữa.
Gọi là câu lạc bộ tư nhân, có nghĩa nó chỉ phục vụ cho một số người nào đó. Với diện tích 300 thước vuông, [Tempt] không được tính là lớn, nhưng cũng không hề nhỏ, bên trong có quầy rượu, nhà ăn, spa, phòng thể dục, bể bơi, và vài tiện ích khác... Hình thức kinh doanh công khai là buôn bán, nhưng hội viên trong đây lại chẳng có mấy người, cảm giác tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể đóng cửa, hội phí cũng là thứ khiến người ta phải lắc đầu. Tuy nhiên [Tempt] cũng có thứ không giống với các câu lạc bộ khác, đó chính là hội viên đều là phụ nữ.
Miêu Tư Lý biết đến [Tempt] thông qua Cao Ngôn giới thiệu. Cô thích nơi đây bởi vì môi trường tao nhã và riêng tư, còn thêm một lý do khiến cô thường xuyên lui tới, đó chính là bà chủ của [Tempt] — Tô Lam, một người phụ nữ tài trí và tao nhã, tựa như một bậc thầy chữa trị tình yêu, có thể chữa đủ mọi khó khăn nan giải của những ai tìm đến và Miêu Tư Lý chính là một trong những bệnh nhân của cô. Miêu Tư Lý vốn đến đây để chữa thương, nhưng Tô Lam lại cùng bạn gái qua Châu Âu du lịch, để mặc Miêu Tư Lý giờ đây như kẻ nát rượu đang giày xéo câu lạc bộ của mình (...).
Tô Lam nhận được điện thoại của nhân viên, nói Miêu Tư Lý sắp say chết ở [Tempt], bọn họ đã dùng hết mọi cách vẫn không ngăn được, mà cô thì lại không thể trở về. Vì vậy, Tô Lam đành gọi cho Cao Ngôn, dù như vậy là phạm quy tắc nhưng quả thật không còn cách nào.
Lúc Cao Ngôn đến tìm Miêu Tư Lý trên ban công lầu ba câu lạc bộ, nhìn cô lúc ấy như một hồn ma đang cuộn tròn trong góc mà nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Cao Ngôn chỉ thấy qua hình ảnh đau đớn của Miêu Tư Lý thế này hai lần. Một là lúc nhỏ, khi Miêu Tư Lý biết mình là đứa con ngoài giá thú, bị những đứa nhỏ khác cười nhạo nên trốn khóc trong góc. Cao Ngôn cùng Miêu Nhã gần như lật cả khu nhà lên mới tìm thấy thân hình nhỏ bé của cô đang lạnh run ngồi trong góc tường. Khi đó, Cao Ngôn cũng chỉ mười tuổi, nhưng lần đầu tiên biết đến cảm giác đau lòng vì một người. Vì vậy, sau này dù Miêu Tư Lý có tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu, chỉ nghĩ đến hình ảnh xưa kia, Cao Ngôn lại thấy hốc mắt cay cay.
Lần thứ hai, chính là khi Miêu Tư Lý biết thực sự không thể tìm thấy Cố Cách Cách. Cô ôm gối ngồi trên sân thượng tòa nhà, không ăn không uống ngồi suốt một ngày một đêm, mặc kệ Cao Ngôn và Miêu Nhã khuyên bảo thế nào cũng không chịu về. Có trời mới biết, lúc ấy Cao Ngôn ghen tị với Cố Cách Cách đến phát điên. Người phụ nữ đó dựa vào cái gì mà có thể khiến Miêu Tư Lý để ý đến như vậy?
Còn bây giờ, Miêu Tư Lý lại ngồi bất lực một chỗ lần nữa, cũng bởi vì hai người, một là bố của Miêu Tư Lý, một là Cố Cách Cách. Hai người này thật giống như kiếp nạn của Miêu Tư Lý, luôn có thể khiến cô tổn thương từ đầu đến chân, chỉ khác là lúc này Miêu Tư Lý không sợ hãi rồi khóc, cũng không rơi lệ vì thương tâm, mà chỉ ngồi yên lẳng lặng như không còn sự sống.
"Miêu Miêu." Cao Ngôn bước đến, ngồi xổm bên cạnh cô, dịu dàng gọi.
Miêu Tư Lý ngẩng đầu giữa hai đầu gối lên, liếc nhìn Cao Ngôn, nhưng chẳng nói gì, rồi lại chôn đầu xuống.
"Trên ban công gió lớn lắm, tụi mình vào trong đi." Cao Ngôn tiếp tục dùng giọng dịu dàng khuyên can.
Miêu Tư Lý vẫn không để ý đến cô ta.
Vì mang giày cao gót nên Cao Ngôn ngồi chỉ một lát liền thấy mỏi, đành đứng dậy, dùng giọng hơi trách cứ nói: "Cậu có biết mấy ngày qua mình cùng dì lo lắng gần chết không? Di động của cậu thì tắt máy, lại không trở về nhà. Cứ nghĩ nếu vẫn không tìm thấy cậu, mình định đi báo cảnh sát rồi đấy."
"Cậu tới đây, mẹ mình biết không?" Miêu Tư Lý cuối cùng cũng mở miệng, giọng khàn khàn tựa như bị dao cứa ngang qua.
Cao Ngôn nắm cánh tay Miêu Tư Lý, kéo cô đứng dậy: "Mình chỉ nói đã tìm được cậu, không nói cho dì biết cậu ở đâu."
Miêu Tư Lý ậm ừ một tiếng rồi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, cầm lấy bình rượu trên bàn rót một ly, khẽ lắc lắc ly rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Cao Ngôn đợi cô uống xong mới đoạt lấy chiếc ly trên tay: "Đừng uống nữa." rồi bỏ lại bình rượu trên bàn vào trong quầy rượu, "Đi vào tắm đi. Nhìn người cậu xem, nếu còn không tắm thì cả người sẽ bốc mùi đấy."
Miêu Tư Lý cúi đầu nhìn một chút. Quả đúng như lời Cao Ngôn, quần áo nhăn nhúm dán lên người, toàn thân đều là mùi rượu, ngay cả bản thân ngửi vào cũng thấy khó chịu, nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chỉ nói: "Cậu về đi, mình muốn được ở một mình."
Cao Ngôn ngồi xuống đối diện, nói: "Dì đã nói cho mình nghe chuyện bố cậu. Kỳ thật không có gì mà, ông ấy là bố cậu, giúp cậu là chuyện nên làm. Hơn nữa sau này, công ty của ông ấy cũng là của cậu, mình không hiểu vì sao cậu cứ chống đối như vậy để làm gì?"
Miêu Tư Lý lạnh lùng ngắt lời: "Một đồng của ông ta mình cũng chẳng cần. Mình sẽ