Trong lúc Miêu Tư Lý tắm rửa, Cố Cách Cách gọi phục vụ đưa lên một dàn âm thanh, đồng thời tìm thấy trong ngăn kéo một đĩa CD nhạc trữ tình. Tiếng hát trầm thấp của Trương Học Hữu chậm rãi chảy quanh phòng:
...Tình chưa dứt, yêu chưa dứt,
Thành tâm thành ý, cả hai hiểu cho nhau.
Dù gió mưa cùng bao gian khổ phía trước sẽ chẳng bao giờ chùn bước.
Hãy để trái tim ta hòa nhịp cùng trái tim người,
Thành tâm thành ý, chớ hoài nghi nhau.
Sau nụ cười ngắn ngủi hãy trao nhau nụ hôn ba phút triền miên...
(*: Một đoạn trong bài hát [Tình là nửa đời] của Trương Học Hữu)
Khi Miêu Tư Lý bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy Cố Cách Cách đang ngồi trên sô pha. Tay cô đang cầm ly rượu đỏ, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, bàn chân hơi đung đưa theo điệu nhạc, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, nét mặt đắm chìm trong âm nhạc, ngồi dưới ánh đèn màu vàng nhạt càng toát ra vẻ tao nhã đến mê người, bởi vì chỉ mặc trên người chiếc áo tắm nên làn da thịt tuyết trắng lấp ló lộ ra dưới cổ áo chữ V. Trong đầu Miêu Tư Lý lập tức liên tưởng đến từ cảnh xuân khoe sắc.
Hình ảnh đó khiến tim Miêu Tư Lý chợt run rẩy, bước từng bước thật nhẹ đến cạnh Cố Cách Cách, nâng cằm, hôn lên môi cô. Sau ba phút hôn triền miên, mới quỳ một chân bên cạnh, bề mặt mềm mại của sô pha lập tức lún xuống. Cô nắm thật chặt những ngón tay của Cố Cách Cách, nhẹ nói: "Em muốn làm người yêu của chị cả đời."
Cố Cách Cách nhìn sâu vào đôi mắt tràn nhập dịu dàng của Miêu Tư Lý, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Không được."
Vẻ mặt tràn đầy hy vọng của Miêu Tư Lý tức thì bị ưu thương thay thế, nhưng chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Vì sao?"
Cố Cách Cách rút tay mình ra, múa may trong không trung: "Nếu tôi có thể sống đến tám mươi tuổi, như vậy sinh mệnh cũng chỉ còn lại chưa tới 2/3, mà tôi cảm thấy một người chỉ cần sống đến sáu mươi là đủ, nên em chỉ cần giống như bài hát này, yêu tôi nửa đời là được."
Sự căng thẳng của Miêu Tư Lý lúc này mới buông xuống, hơn nữa còn tràn đầy vui sướng, đôi mắt cũng lóe lên ánh sáng kinh người: "Ý của chị là chị cũng yêu em phải không? Chị còn nguyện ý cùng em một chỗ?"
Cố Cách Cách im lặng, chỉ nhấp một ngụm rượu đỏ, vừa định cất lời thì Miêu Tư Lý lại cúi thấp đầu.
Miêu Tư Lý có chút nản chí nói: "Đáng tiếc giờ em chỉ còn hai bàn tay trắng, chẳng còn xứng với chị."
Cố Cách Cách có chút buồn cười nhìn cô. Miêu Tư Lý đang cúi thấp đầu nên cổ áo cũng trễ xuống, trên mái tóc đỏ gợn sóng còn vương hơi nước, bộ dạng bây giờ của cô rất đáng thương, như một đứa trẻ không được ăn kẹo. Tình cảnh thế này khiến cô nhớ lại những ngày còn làm gia sư năm năm trước, sau khi tắm xong hai cô cũng thường giống như bây giờ, khoanh chân cùng ngồi đối diện trên ghế sô pha hoặc trên giường, mùi sữa tắm thơm ngát tỏa ra bao trùm lấy nhau. Thế nhưng lại khác ở chỗ, khi đó cô đối mặt với Miêu Tư Lý không chút tạp niệm còn bây giờ lại có cảm giác dục vọng trong máu đang cháy lên, nhất là khi ngửi được mùi thơm con gái trên người Miêu Tư Lý, hệt như bỏ thêm chất xúc tác vào trong huyết quản. Cô không quên việc còn chưa làm xong ở bể bơi.
Miêu Tư Lý đang cúi đầu, nên không thể thấy trong mắt Cố Cách Cách lóe lên ánh lửa, mà chỉ biết nhấm nháp cảm xúc ưu sầu trong lòng.
Cố Cách Cách lại uống thêm một ngụm rượu đỏ, nhưng không nuốt vào mà lại nâng mặt Miêu Tư Lý lên, không chút do dự đưa hết ngụm rượu đó vào trong miệng cô, rồi rời khỏi đôi môi đỏ mọng, ngắm nhìn yết hầu Miêu Tư Lý nuốt xuống từng chút một.
Ánh mắt của Miêu Tư Lý bắt đầu trở nên mê say, tựa như ngụm rượu vừa nãy đã làm cô say. Cô cứ như vậy nhìn chăm chú Cố Cách Cách không hề chớp mắt, trong đó có cả sự chờ mong.
Cố Cách Cách không làm cô thất vọng, liền ấn vai cô xuống sô pha. Nhưng ngay khi hai đôi môi chỉ còn cách nhau trong gang tấc, Cố Cách Cách dừng lại, nhẹ nhàng lùi lại hỏi: "Miêu Tư Lý, tôi muốn hỏi em một điều."
"Hửm?" Miêu Tư Lý khẽ nhíu mày. Ngay lúc này còn hỏi gì nữa?
"Em..." Cố Cách Cách dừng lại một chút, mặt bắt đầu đỏ lên, nhưng vẫn thốt ra câu hỏi: "Còn hay không?"
Miêu Tư Lý không theo kịp suy nghĩ của Cố Cách Cách, nghi hoặc hỏi: "Còn cái gì?"
Trên đầu Cố Cách Cách lập tức hiện ra ba đường vạch đen. Còn tưởng con nhóc này đã trở nên thông minh hơn, ai ngờ vẫn ngu ngốc như xưa, ngay cả vấn đề này cũng nghe không hiểu. Kỳ thật cô không để ý Miêu Tư Lý có còn tấm thân trinh trắng hay không, cô chỉ muốn biết nếu không còn, vậy người may mắn kia là ai? Vén mấy sợi tóc mai bên tai Miêu Tư Lý, dùng giọng thật nhẹ nhàng hỏi: "Trước đây có ai từng đối với em giống tôi lúc này chưa?"
Miêu Tư Lý dù có chậm chạp đến đâu cũng có thể nghe ra ý tứ của cô, mặt chợt đỏ, vội vàng biện bạch: "Em..."
Hai chữ không có chưa kịp thốt ra đã bị Cố Cách Cách nuốt vào trong miệng. Cô dời môi, dùng một giây đồng hồ ngắn ngủi làm ra quyết định: "Quên đi, vẫn để tôi tự tìm đáp án vậy."
Miêu Tư Lý nghe thấy những lời này, mặt lại càng đỏ hơn, thậm chí Cố Cách Cách còn chưa chạm vào người mà cô đã thấy bản thân ẩm ướt cùng run rẩy. Cô nghĩ, Cứ cho chị ấy một bất ngờ không phải tốt hơn sao? nên không nói thêm gì nữa.
Không giống với lần đầu tiên khi Miêu Tư Lý muốn cô, đó hoàn toàn là làm mò và bấn loạn. Từ năm năm trước, sau khi Cố Cách Cách bị Miêu Tư Lý đẩy ngã vô số lần, đã tự học thành tài (...). Tuy vẫn luôn là người bị áp nhưng cô biết hôn nơi nào là mẫn cảm, hôn nơi nào là thoải mái, hôn nơi nào gây cảm giác kích thích.