Lòng ghen tị của Miêu Tư Lý lại bắt đầu bành trướng, đơn giản bởi vì Cố Cách Cách nói một câu.
Cố Cách Cách nói: "Tôi yêu em, [Tempt]!"
Đây là cảm khái sau hai ngày của Cố Cách Cách khi ở lại [Tempt] — một nơi có đầy đủ các loại phương tiện giải trí, hơn nữa chẳng hề có người quấy rầy, quả thật có thể khiến người ta vui quên đường về.
Trong hai ngày này, Miêu Tư Lý luôn muốn Cố Cách Cách đổi từ Tempt sau câu Tôi yêu em trở thành Miêu Tư Lý, nhưng Cố Cách Cách sống chết không chịu. Mặc kệ cô dùng biện pháp gì, Cố Cách Cách cũng chẳng chịu nói với cô một câu 'Tôi yêu em', điều này làm Miêu Tư Lý cảm thấy vô cùng chán nản. Chết người hơn nữa, hai ngày qua cô luôn là người bị áp (Cố Cách Cách nói:"Đây đều là bù đắp cho em...".) Khi động tình, Miêu Tư Lý luôn ôm Cố Cách Cách nói vô số lần "Em yêu chị.", nhưng Cố Cách Cách vẫn như cũ mắt điếc tai ngơ, làm Miêu Tư Lý hận đến nỗi chỉ muốn tìm một chiếc kìm trực tiếp cạy mở hàm răng kim cương kia của cô (...).
"Nói một chút cũng không chết." Miêu Tư Lý mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần dài đen, khoác một chiếc gillê nhỏ bên ngoài, cổ áo còn thắt nơ vàng, mái tóc quăn màu đỏ cột lên đỉnh đầu, thoạt nhìn rất giống một tuyển thủ Billiard chuyên nghiệp, tay cầm gậy, tựa bên cạnh bàn, vẻ mặt ưu sầu nhìn Cố Cách Cách.
Cố Cách Cách cũng một thân áo sơmi quần dài, có điều toàn bộ đều màu đen, trên cổ tay và cổ áo còn thêu chút họa tiết vàng. Vốn trang điểm theo kiểu lạnh lùng, nhưng mái tóc dài màu nâu và áo choàng, cùng đôi khuyên tai tròn lớn với giày cao gót 12 phân lại khiến cô tràn đầy nữ tính. Cô đang vô cùng chăm chú nhắm trái bi màu đen trên bàn.
Miêu Tư Lý đã huyên náo nửa ngày, dùng đủ loại phương thức chỉ để biểu đạt về việc đó. Đáng tiếc, dù nói đến mười câu nhưng Cố Cách Cách cũng chỉ nghe lọt được hai ba câu, vô tình coi Miêu Tư Lý như không khí. Điều chỉnh tốt góc rồi đánh đi, trái bi đen trượt dọc theo đường biên xinh xắn rơi vào trong lỗ, Cố Cách Cách lập tức vỗ tay kêu lên: "Good! Miêu Tư Lý, lại thua rồi."
Đây là ván thứ ba của hai cô nên Miêu Tư Lý đã thua toàn cục. Một phần nguyên nhân vô cùng quan trọng của ba ván thua liên tiếp này là do Miêu Tư Lý chẳng hề tập trung. Vì vậy, khi thấy Cố Cách Cách thắng, lập tức ném cây cơ trên tay, vòng qua bàn, từ phía sau ôm chặt lấy Cố Cách Cách, liếm lên cổ cô nói: "Chị thắng rồi nên nói nhanh chút đi!"
"Nói cái gì?" Cố Cách Cách tiếp tục giả câm giả điếc, buông cây cơ, nghiêng mặt tỏ vẻ không hiểu.
Miêu Tư Lý rất không vui, nói: "Nói chị yêu em đi." Những lời này cô đã đợi hai ngày, suốt bốn mươi tám giờ. Khi chưa nghe được câu nói xác định đó, cô cảm thấy trái tim mình như bị người đào móc, lấy ra buộc dây thừng xung quanh rồi đặt trong gió phất phơ như chuông, thậm chí còn có thể phát ra tiếng vang thanh thúy (...).
Cố Cách Cách xoay người lại, vẻ mặt thương hại nhìn Miêu Tư Lý một lúc lâu (...) nói: "Đáng thương." Sau đó, vỗ lên mặt Miêu Tư Lý, đi đến bàn trà sau lưng cô, bưng tách hồng trà đã được bồi bàn đưa lên từ trước.
Miêu Tư Lý ngẩn người nửa ngày không nói nên lời, 'Đáng thương' là có ý gì? Là mình đáng thương sao? Nhưng vì sao mình lại đáng thương? Miêu Tư Lý cảm thấy bây giờ cô thật giống như một chú cún không chiếm được sự quan tâm của chủ nhân, nhất thời không thể chấp nhận được loại cảm giác này. Vì vậy cắn chặt răng, vẻ mặt biến hóa khôn lường đứng trước mặt Cố Cách Cách, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên ý nghĩ muốn ăn thịt người (Được rồi, quả thật cô muốn một ngụm làm thịt cô gái đang uống hồng trà trước mặt. Cái động tác chậm rãi bưng tách trà đưa tới bờ môi đỏ mọng, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi kia chẳng hề giống nhưngười mới vừa đánh xong ba ván Billiard, mà giống đang chiếu một thước phim quay chậm tuyệt đẹp hơn.)
Sau ba phút bị Miêu Tư Lý không kiêng dè nhìn chăm chú, cuối cùng Cố Cách Cách buông tách trà, vuốt vuốt tóc, ôm cánh tay, chậm rãi nói: "Được rồi. Nếu em cứ quyết bám víu lấy tôi chỉ để nghe câu 'Tôi yêu em' — cái câu đã được bà dì Quỳnh Dao rải đầy đường, hơn nữa còn đứng trong Top 10 của những câu thường dùng nhất, vậy tôi sẽ chiều theo ý muốn của em. Em hy vọng tôi dùng tình cảm thế nào để biểu đạt đây? Cật lực gào thét? Liếc mắt đưa tình? Hay khóc lóc thảm thiết? Đương nhiên nếu em muốn tăng thêm phần lãng mạn, có thể phối vào một đoạn độc thoại phong phú nào đó, hoặc dùng cả đoạn nhạc não nề, cũng không hề gì. Vấn đề là, liệu sau khi nghe xong, hồn em có bị sét đánh bay thẳng lên thiên đường, hay lục phủ ngũ tạng bị vị chua ăn mòn lập tức đến ôm bồn cầu nôn đến ba ngày ba đêm hay không?"
Không biết có phải do hai ngày qua làm tình quá độ hay do nguyên nhân gì khác mà Miêu Tư Lý đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng. Sau một hồi Cố Cách Cách nói như súng liên thanh, cô sững sờ không hiểu nổi Cố Cách Cách đang muốn biểu đạt điều gì. Không phải chỉ một câu 'Tôi yêu em' sao? Là cô nghĩ quá đơn giản hay Cố Cách Cách đang nghĩ quá phức tạp?
Cố Cách Cách mặc kệ Miêu Tư Lý đã lâm vào mơ hồ, bưng tách hồng trà vừa rồi lên, ừng ực một hơi uống sạch, sau đó còn rất khí phách dùng ống tay áo lau chút miệng (...), nói tiếp: "Có phải cảm thấy rất choáng váng không? Tôi cũng cảm thấy vậy đấy! Vừa nghĩ đến việc phải dùng giọng điệu tuyệt hảo nào để nói ra câu nói ác tục đó, dạ dày của tôi đã muốn đảo lộn tùng phèo. Trong ấn tượng của tôi, mấy loại câu kiểu sâu sắc như, 'Tôi thực sự rất thích em, rất thích rất thích...', hay 'Tôi thực