Khi Miêu Tư Lý và Cố Cách Cách kéo vali bước vào căn biệt thự của hồi môn do Miêu Nhã đã sắm sửa sẵn cho con gái bà, vẻ mặt cả hai chỉ có thể hình dung bằng từ surprised.
Một căn nhà lớn hai tầng, bên ngoài còn có một vườn hoa nhỏ, được thiết kế bằng phong cách nhà vườn Địa Trung Hải, bất kể là đèn treo trên đỉnh đầu hay gỗ lót sàn dưới chân, thậm chí đến cả những chi tiết nhỏ như mặt kính quầy đựng rượu hay đệm dựa sô pha... cũng đều toát lên tâm huyết của người thiết kế.
Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý đều là người học kiến trúc, liếc mắt liền biết đây là thiết kế của một danh gia tầm cỡ, trong lòng tỏ ý tán thưởng, hơn nữa còn trào dâng cảm xúc tựa như sống trong cổ tích, từ nay về sau, công chúa và công chúa (...)sống mãi hạnh phúc bên nhau...
Đương nhiên tâm tình vui vẻ đó chẳng thể bảo trì được lâu. Khi hai cô thấy Miêu Nhã (hoàng hậu độc ác của công chúa Bạch Tuyết, đương nhiên bà không phải mẹ kế mà chính là mẹ ruột của cô) bước ra từ trong xe Maserati, cả hai công chúa tức thì tỉnh lại từ trong mộng; hơn nữa còn ý thức được, thứ chờ đợi hai cô kỳ thật không phải là Thiên đường mà chính là Luyện ngục.
Vì thế, cuộc chiến giữa nước và lửa nhanh chóng bắt đầu ngay từ lúc họp bàn phân chia phòng.
Cả biệt thự tổng cộng có năm phòng ngủ, Miêu Tư Lý bị phân tới phòng cuối cùng trên lầu, Miêu Nhã ở ngay phòng bên cạnh, còn Cố Cách Cách lại bị phân tới phòng dưới lầu bên cạnh phòng sách.
Tuy đã xác định quan hệ người yêu với Miêu Tư Lý nhưng Cố Cách Cách vẫn chẳng hề nhận định mình như chủ nhân, vì vậy cô không chút ý kiến với sự sắp xếp của Miêu Nhã mà còn đặc biệt dùng lý luận 'khoảng cách tạo nên vẻ đẹp' trong kinh Phật để tự an ủi mình.
Còn Miêu Tư Lý đương nhiên không đồng ý với cách sắp xếp vô nhân đạo đó, liền muốn khiêu chiến Lão phật gia: "Sao con không được một phòng với Cố Cách Cách?"
Miêu Nhã ngồi trên sô pha giữa phòng khách lớn, trên tay còn cầm ly hồng trà, mắt chẳng buồn nâng: "Mẹ không thể nghe nửa điểm tiếng vang vào buổi tối, nếu không sẽ trằn trọc mất ngủ."
Miêu Tư Lý cũng ngồi xuống sô pha đối diện, kéo Cố Cách Cách lên chân mình, ôm quanh eo cô, nhìn thẳng về phía Miêu Nhã, tức giận nói: "Vậy mẹ ở phòng dưới lầu không được sao? Hay là chúng con ở dưới lầu? Tóm lại sẽ không gây trở ngại cho mẹ 'nghỉ ngơi' đâu."
"Lầu một ẩm ướt, mẹ ở không quen. Mẹ là mẹ con, con gái bất hiếu như con phải ở cạnh mẹ ngày đêm chăm sóc sức khỏe sinh hoạt của mẹ chứ?" Miêu Nhã nói xong dùng khóe mắt liếc hai cô, "Còn nữa, mẹ không quen nhìn thấy mấy hình ảnh hoạt sắc sinh hương."
Tay Cố Cách Cách đang giúp Miêu Tư Lý sửa lại mái tóc, nghe thế chợt dừng lại trên không trung, sau đó yên lặng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh, trong lòng âm thầm chửi rủa: Người ở chung một nhà không thể không cúi đầu, tôi nhịn. Quan trọng nhất, cô không muốn cứng đối cứng với Miêu Nhã, khiến Miêu Tư Lý bị kẹp ở giữa phải khó xử.
Nhưng có câu 'người hiền bị người lấn, ngựa hiền bị người cưỡi'. Dù Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý ở phòng khách hay trong vườn, chỉ cần hơi có chút động tác thân mật, như ôm hay hôn môi thì Miêu Nhã lại giống như u hồn, thần không biết quỷ không hay xuất hiện ngay phía sau khiến cả hai lạnh cóng lưng.
Hoặc những đêm dù đã rất khuya, Miêu Tư Lý muốn xuống lầu hò hẹn cùng tình nhân thì mẫu thân đại nhân của cô luôn có thể chuẩn xác ngăn trước cửa, thính giác của Miêu Nhã thực sự linh mẫn đến mức không thể tin.
Vì thế, hai cô chỉ có thể yêu đương vụng trộm trong văn phòng.
Cứ như vậy sau một tuần lễ, Cố Cách Cách rốt cuộc không thể nhịn thêm được nữa.
"Miêu Tư Lý, tôi nói cho em biết. Tôi thực sự chịu không nổi mẹ em, đêm nay tôi sẽ chuyển đi."
Trong phòng quản lý AK, Miêu Tư Lý đứng sau lưng ghế Cố Cách Cách, cúi người hôn lên cổ cô, một tay đang trượt vào trong qua cổ áo của bộ âu phục đen tinh tế.
"Mẹ em chắc chắn sẽ không đồng ý cho em rời nhà. Thật vất vả chúng ta mới đến được với nhau, em không muốn rời xa chị; hơn nữa, nếu chị cứ đi như vậy, chẳng phải là đã buông vũ khí đầu hàng mẹ em rồi sao? Đây đâu phải phong cách của chị." Miêu Tư Lý hiểu rất rõ Cố Cách Cách, cô và Miêu Nhã đều là loại người có tính hiếu thắng cao.
Cố Cách Cách hơi ngửa đầu, nén lại chút run rẩy vừa được Miêu Tư Lý khơi lên, đè bàn tay đang làm bậy trước ngực, cau mày bất mãn: "Nhưng việc gì cũng bị mẹ em giám thị như thế có khác gì ngồi tù?"
Lúc này Miêu Tư Lý mới dừng lại, vẻ mặt tủi thân nhìn cô: "Em so với chị còn phải nhẫn nhịn vất vả hơn, nhiều ngày như vậy mà chỉ có thể trong mơ giải khát, cứ như vậy chắc em cũng chịu không nổi, nhưng mẹ em quả thật rất khó đối phó."
Cố Cách Cách liếc cô: "Đáng đời! Ai bảo có một người mẹ thượng hạng như thế làm gì."
Miêu Tư Lý nghiêng đầu, nghĩ nghĩ: "Nếu không đêm nay về chuốc mẹ thật say đi, sau đó chúng ta..."
Cố Cách Cách ngắt lời cô: "Tôi tin chắc kể cả hai chúng ta đều say, mẹ em cũng say không nổi." sau đó nghiến răng nghiến lợi, "Tôi nghĩ, tốt nhất là hạ độc đi."
"Này, Cố Cách Cách, đó là mẹ em!" Miêu Tư Lý đảo mắt nghĩ nghĩ, "A, có rồi, hay đêm nay chúng ta đi hotel." Nói xong ngồi xổm xuống bên chân Cố Cách Cách, hôn bàn tay cô đang đặt trên đầu gối, đáng thương nói, "Người ta thực sự sắp chịu không nổi."
Cố Cách