Có một câu gọi là 'không nói cũng phải hiểu'. Miêu Tư Lý cảm thấy khá thích hợp để dùng cho mình.
Cố Cách Cách biết cô thích mình, nhưng lại chẳng thể hiện ra bất kì dấu hiệu gì.
Nếu Cố Cách Cách hỏi cô: "Có phải em thích tôi không?"Cô nhất định sẽ không chút do dự nói: "Đúng". Dù cho lúc đó Cố Cách Cách có dùng giọng điệu đùa cợt, cô vẫn sẽ tận lực gật đầu. Nhưng nếu bảo cô tự nói ra trước, cô nhất định sẽ thẹn thùng, có chút sợ hãi và tràn đầy chờ mong phản ứng của người kia như lần đầu biết yêu.
Đáng tiếc Cố Cách Cách lại xử sự như bình thường, nên cô không thể nắm bắt. Lúc này vẫn như kỳ nghỉ hè, cả hai tới siêu thị mua nguyên liệu, sau đó trở về nhà nấu cơm, ăn cơm xong thu dọn bát đũa, tắm rửa rồi ngồi xem phim trên ghế sô pha và cùng nói vài chuyện bâng quơ nào đó.
Miêu Tư Lý ôm cánh tay, tựa vào vách tường nhìn bóng lưng của người trên ghế. Cô đã duy trì tư thế này suốt mười phút đồng hồ, nhưng người trên sô pha dường như chẳng phát giác ra, vẫn vui vẻ xem bộ phim truyền hình nhàm chán.
Cuối cùng vào lúc quảng cáo, Cố Cách Cách mới bớt chút thời gian quay đầu (...), hỏi: "Đứng ở đó nghĩ gì thế?"
Lúc này Miêu Tư Lý mới đi tới, thật tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, ngửi được mùi sữa tắm trên người Cố Cách Cách (kỳ thật cả hai dùng cùng một chai), tim không tiền đồ đập mạnh hơn, thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng Thình thịch, vội kiếm đề tài giấu đi sự xấu hổ trong lòng: "Chị xem loại phim này không sợ giảm trí thông minh à?"
"Hả?" Đầu tiên Cố Cách Cách sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói thầm, "Hình như vậy." rồi như giờ phút này mới phát hiện mình đang xem cái gì, vội cầm lấy đồ điều khiển đổi kênh.
Chẳng lẽ Cố Cách Cách cũng không yên lòng? Miêu Tư Lý dùng khóe mắt trộm liếc cô. Có lẽ bởi có tật giật mình, nhất cử nhất động của cô cũng giống như lén lút.
Có điều chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng vẫn bị Cố Cách Cách bắt quả tang. Cô cau mày nhìn Miêu Tư Lý: "Có phải em muốn nói gì với tôi không?"
Miêu Tư Lý liên tục phủ nhận: "Không có."
"Em không có, nhưng tôi có." Cố Cách Cách tắt TV, ném đồ điều khiển lên bàn trà, nghiêng mình ngồi đối diện với Miêu Tư Lý.
Tim Miêu Tư Lý lập tức nhảy lên cổ họng, không tự chủ được càng hồi hộp hơn, cẩn thận nói: "Chị nói đi."
Cố Cách Cách nhìn cô một lúc lâu, rồi hỏi: "Hôm nay vì sao em lại đánh Hứa Minh Huy?"
Đây không phải biết rõ còn cố hỏi sao?! Đương nhiên Miêu Tư Lý sẽ không nói thật (...), chỉ bĩu môi: "Nhìn tên đó không vừa mắt, ai bảo bộ dạng vô sỉ đến vậy làm gì."
"Vậy cũng đúng." Cố Cách Cách gật đầu đồng ý với quan điểm này, nhưng cũng không quên tức giận hỏi, "Sao em không đánh anh ta thêm vài cái nữa?"
Miêu Tư Lý cũng đi theo oán hận: "Chẳng phải do chị ngăn cản sao?"
"Có sao?" Cố Cách Cách ngửa đầu suy nghĩ một chút, "Hình như vậy, nhớ rõ lần sau đừng khách sáo."
Miêu Tư Lý lập tức lời thề son sắt cam đoan: "Cái này chị yên tâm."
Cố Cách Cách vỗ vai cô: "Vậy nhờ em." Nói xong đứng dậy, bước tới phòng ngủ của mình, trước khi bước vào còn quay đầu lại, "Chúc ngủ ngon."
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Miêu Tư Lý mới há hốc mồm. Cố Cách Cách hỏi xong rồi? Bao nhiêu lời nói cô đã chuẩn bị, chưa kịp ra khỏi miệng đã phải nuốt xuống, lòng càng thấy kinh hoảng hơn.
Đến khi trở về phòng, nằm lên giường, thay đổi n tư thế, đếm n con cừu mà vẫn không ngủ được, Miêu Tư Lý mới vô cùng buồn bực bật dậy khỏi giường. Đứng do dự trước cửa phòng Cố Cách Cách, tay nâng lên rồi lại thả xuống, không có dũng khí gõ cửa bước vào. Kỳ thật cô có thể giống như lúc trước, không nói một lời tự nhiên
mở cửa, rồi leo thẳng lên giường Cố Cách Cách. Nhưng bởi trong lòng có quỷ, nên không lấy nổi dũng khí để làm, chỉ có thể ngồi xổm trước cửa phòng, bứt tóc bứt tai chuẩn bị phát điên.
"Có muốn vào trong không?"
Tiếng của Cố Cách Cách tuy không lớn, nhưng vì xảy ra bất thình lình nên vẫn làm Miêu Tư Lý giật nảy mình.
Miêu Tư Lý ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Cách Cách đang từ trên cao nhìn xuống cô, vội vàng đứng dậy, cười gượng gạo: "Chị vẫn chưa ngủ à?"
Cố Cách Cách liếc mắt. Em ở bên ngoài gây động tĩnh lớn thế này, ai còn ngủ được chứ? Rồi lại hỏi lần nữa: "Có muốn vào trong không?"
Lúc này Miêu Tư Lý mới nghe rõ lời cô nói, tức thì lấy tốc độ nhanh nhất nhảy vọt lên giường, sau đó nằm xuống đắp chăn.
Đột nhiên Cố Cách Cách có cảm giác như cõng rắn cắn gà nhà, may mắn Miêu Tư Lý không giống như mấy lần trước dùng tư thế bạch tuộc bám lên người cô, còn cố ý tạo một khoảng cách giữa cả hai.
Cố Cách Cách không nói thêm điều gì, tắt đèn trên đầu giường, để căn phòng chợt rơi vào trong đêm tối. Dù có cố thế nào, cô vẫn mở to hai mắt, không hề cảm thấy chút buồn ngủ.
Có mấy lời, dù không nói ra khỏi miệng, nhưng cũng không đồng nghĩa với trong lòng không nghĩ.
Miêu Tư Lý cứ một lần rồi lại một lần tìm cách hôn cô, hôm nay còn vì cô mà ra tay đánh Hứa Minh Huy, cô lại chẳng phải kẻ ngốc, làm sao lại không nhận ra điều ẩn chứa trong đó? Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ Miêu Tư Lý cũng là con gái, trong lòng cô lại muôn vàn mâu thuẫn.
Cô từng khuyên Miêu Tư Lý, tình yêu và giới tính vốn không hề liên quan đến nhau, nhưng đến khi sự việc xảy ra trên người mình, cô mới biết hóa ra mình không hề thoải mái được vậy. Thật ra cô cũng giống những người khác, tuy không kỳ thị nhưng vẫn rất để ý. Hai người con gái làm sao có thể yêu nhau? Cho dù thực sự có tình yêu tồn tại, giữa hai cô cũng không thể có được tương lai, vậy cần gì phải nhất quyết đến với nhau? Mà cô lại không bao giờ dùng thái độ 'thử trước' hay 'chơi đùa' với tình yêu. Tuy đã có một lần yêu đương thất bại, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến niềm tin vào tình yêu của cô.
Đương nhiên đó cũng chỉ là một hướng suy nghĩ, cô sẽ không nhanh chóng kết luận như vậy.
Cô không phải không thừa nhận, cô bé tên Miêu Tư Lý này đang quấy nhiễu lòng cô. Dù chưa biết tình cảm cô dành cho Miêu Tư Lý có phải tình yêu hay không, nhưng Miêu Tư Lý vẫn đang chiếm một vị trí trong trái tim cô, mà còn là một vị trí rất quan trọng.
Sau khi thất tình, nội tâm luôn yếu ớt, lúc nào cũng khát cầu tình yêu và mong muốn có được sự quan tâm che chở. Chính ở thời khắc khó khăn đó, Miêu Tư Lý đã ở bên cạnh cô. Cho dù cảm giác ban đầu Miêu Tư Lý dành cho cô chỉ là một cô nhóc có tính cách quái gở, nhưng Miêu Tư Lý đã dùng tâm tư tinh tế bẩm sinh của một thiếu nữ để bổ khuyết phần trống rỗng trong lòng cô. Vào lúc đầu, cô còn xem phần tình cảm này như tình chị em, nhưng sau khi hôn Miêu Tư Lý, tình cảm đó đã biến hóa hoàn toàn. Nụ hôn nóng bỏng kia đã đốt lên một loại cảm giác lệch nhịp đến run rẩy, thậm chí cảm giác thuần túy nhiệt tình đó còn chưa từng xuất hiện trong hai năm hẹn hò với Hứa Minh Huy, một thứ cảm giác được gọi là rung động.
Cô có cảm giác rung động với một cô nhóc, mà cô nhóc ấy giờ phút này còn nằm ngay bên cạnh cô.
Cô biết Miêu Tư Lý vẫn thức, thậm chí còn nghe được tiếng hít thở ấy đang từ chậm rãi trở nên dồn dập. Sự ám muội tràn lan giữa cả hai, trong đêm tối như càng thêm khuếch trương vào từng ngõ ngách. Vì lẽ đó, hô hấp của cô cũng không khống chế được mà đi theo nặng nề.
"Cố Cách Cách." Trong đêm đen, cô nhóc mở miệng.
Cố Cách Cách nghe ra được, Miêu Tư Lý hẳn phải dùng rất nhiều sức lực mới gọi được tên cô, trong giọng nói còn có cả sự căng thẳng cùng lo lắng khiến cô cũng trở nên hồi hộp, nhẹ giọng đáp: "Sao thế?"
Miêu Tư Lý không nói thêm gì nữa, lập tức từ phía sau ôm chặt lấy cô.
Vào kỳ nghỉ hè, Miêu Tư Lý thường xuyên ôm cô ngủ thế này, nhưng Cố Cách Cách biết, cái ôm lần này không hề giống thế, thậm chí còn cảm nhận được rất rõ sự mềm mại dán trên lưng đang trở nên cứng hơn. Sự biến hóa ấy của Miêu Tư Lý khiến cô không khỏi hít một hơi thật sâu.
Hơi thở nóng rực của Miêu Tư Lý phả lên vành tai mẫn cảm của Cố Cách Cách, sau một lúc lâu trầm mặc mới chậm rãi cất lời: "Cố Cách Cách, em... em muốn chị." Giọng nói trầm thấp hơi run rẩy, lột tả hết tất cả khát vọng trong lòng.
Mặc dù Cố Cách Cách đã có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy Miêu Tư Lý trắng trợn nói rõ muốn chiếm hữu mình, vẫn không nhịn được run lên, bụng dưới càng trở nên thêm nóng rực, thậm chí cảm thấy giữa hai chân bắt đầu ẩm ướt.
Có một loại cảm giác bẩm sinh gọi là