Nhà họ Cố có một quy định bất thành văn, đó là chuyện của phụ nữ, đàn ông không được xen vào. Đây là bởi vì tỉ lệ mất cân bằng nghiêm trọng trong gia đình một nam bốn nữ. Nhưng riêng lần này, ông Cố lại không chịu nghe, kiên quyết không rời xa chiến trường cuồn cuộn khói thuốc súng, vì việc này có liên quan tới chung thân hạnh phúc của cả hai cô con gái, ông không thể không quan tâm. Sau khi dỗ Đa Đa ngủ, ông Cố lần nữa trở lại phòng khách, bốn người ngồi quanh bàn trà, mỗi người một mặt vừa khéo gom thành một bàn mạt chược. Cố Vân rót một ấm trà, còn Cố Cách Cách mở bao hạt dưa.
"Đây là quan hệ vợ chồng tốt lắm mà cô luôn mồm nói với tôi, cô rất yêu Tư Phàm đó ư?" Người đầu tiên bà Cố làm khó dễ chính là Cố Vân, "Cố đại tiểu thư, phiền cô cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý."
Ông Cố bổ sung: "Còn nữa, Đa Đa có phải là con của Tư Phàm không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Cách Cách không nói gì chỉ ngồi nhìn Cố Vân. Đêm nay chị hai rất lạ, tuy đã phá hỏng kế hoạch của cô, nhưng Cố Cách Cách vẫn tin tưởng chị hai mình có nỗi khổ trong lòng, hơn nữa lời Lý Tư Phàm không thể tin.
Cố Vân đã khôi phục lại bộ dạng dịu dàng điềm tĩnh trước nay của mình, tự rót cho bản thân một chén trà, nhưng chưa uống mà chỉ chậm rãi vén tóc giắt lên tai, từ tốn nói: "Mẹ, con là con gái của mẹ. Cách làm người của con thế nào, chẳng lẽ mẹ lại không biết sao? Hay là mẹ tin lời Lý Tư Phàm chứ không hề tin con? Bố, con xác định cũng như chắc chắn nói cho bố biết, máu trên người Đa Đa chảy chính là của Tư Phàm."
Nghe xong, ba người còn lại kể cả Cố Cách Cách đều cảm thấy mờ mịt không hiểu nổi. Ý của Cố Vân chả lẽ là, Đa Đa chẳng những là con trai của Lý Tư Phàm, mà chị vẫn còn yêu anh ta? Điều này quả thật như trống đánh xuôi kèn thổi ngược với những gì Lý Tư Phàm nói. Chuyện gì đang xảy ra? Hiểu lầm giữa hai vợ chồng bọn họ thật chẳng phải thường, người khác nhìn vào cũng như lọt trong sương mù.
"Cô tưởng mình đang đóng phim tình cảm lãng mạn à?" Bà Cố dè bỉu, "Sao không tưởng tượng phong phú thêm chút nữa đi."
Cố Vân nhún vai: "Những điều con nói đều là sự thật, mọi người không tin, con cũng không biết làm sao."
Bà Cố cả giận nói: "Cô không nói rõ ràng thì làm sao chúng tôi tin?"
Cố Vân cười nhàn nhạt: "Như thế nào mới là rõ ràng? Mẹ không định bảo con mang chuyện giường chiếu của hai vợ chồng, một hai kể rõ hết cho mẹ nghe đó chứ!"
Bà Cố nhất thời nghẹn lời, ai lại muốn nghe điều đó, nhưng quả thật vấn đề của con gái cùng con rể, đúng là ở chuyện phòng the.
Cố Cách Cách cũng không thể hiểu. Lý Tư Phàm nói vì chị hai, nên cuộc sống vợ chồng của bọn họ không hòa hợp, nhưng chị hai lại nói vẫn thích anh rể, vậy tại sao lại bài xích như vậy? Giống như cô thích Miêu Tư Lý, vì vậy mấy chuyện giường chiếu không hề giữ lại gì, còn hận không thể cùng người kia nhập thành một tới tận sâu cốt tủy. Không phải việc thể xác và tinh thần được người yêu mình nắm giữ là một chuyện rất hạnh phúc sao?
Còn ở trong mắt ông Cố, thân thế của Đa Đa quan trọng hơn việc phòng the giữa hai vợ chồng, hỏi: "Vậy còn Đa Đa? Bố không tin Tư Phàm sẽ hồ đồ đến mức ngay cả con của mình cũng không nhận."
Cố Vân nói: "Lý Tư Phàm có bệnh cực kỳ đa nghi. Năm đó anh ấy cầu hôn với con rất nhiều lần nhưng con đều không đồng ý, chỉ khi có Đa Đa rồi mới chịu đồng ý lấy ảnh, nên tuy trên miệng anh ấy không hề nói gì, nhưng con biết ảnh vẫn luôn để chuyện đó trong lòng. Sau khi Đa Đa sinh ra, càng ngày lại càng giống con, ngay cả chút xíu bóng dáng của bố nó cũng không nhìn thấy, cho nên Lý Tư Phàm càng hoài nghi hơn. Mấy năm trước anh ấy không định đưa Đa Đa đi xét nghiệm ADN, bởi vì vẫn còn yêu con nên để ý đến cảm nhận của con. Nhưng mấy năm nay ảnh lại muốn đi xét nghiệm, con lại ngăn cản không cho." Cố Vân nói xong, còn nở một nụ cười châm chọc, "Tại sao con phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh ấy chứ?"
Ông Cố nghiêm túc nói: "Con đang lấy hôn nhân của mình ra đùa đấy! Giữa vợ chồng cần phải thẳng thắn với nhau. Nếu hai người có hiểu lầm lớn như vậy, thì làm sao tiếp tục sống bên nhau?"
"Bố, con làm như thế là vì ít nhất khi Lý Tư Phàm ly hôn, sẽ không cùng con tranh quyền nuôi dưỡng Đa Đa. Anh ấy bây giờ có công ty riêng, cuộc sống có điều kiện hơn hẳn con, trong khi con không đi làm đã bảy năm nay, không có bất kỳ nguồn kinh tế nào, toà án sẽ không phán quyết quyền nuôi Đa Đa cho con mà cho Lý Tư Phàm."
Bà Cố hỏi: "Nếu như vậy, vì sao cô còn không chịu ly hôn cùng nó?"
Cố Cách Cách cũng vội nói vào: "Chị hai, chị ly hôn cùng anh ta đi! Sau khi ly hôn em sẽ nuôi chị với Đa Đa."
Bà Cố lập tức trừng mắt liếc Cố Cách Cách: "Chuyện hư hỏng của chính cô vẫn còn một đống, lại đi quản chuyện người ta. Đi qua một bên, lát nữa sẽ xử lý tới cô."
Cố Cách Cách nói thầm: "Chị hai sao lại là người khác?", có điều vẫn ngoan ngoãn im lặng, mỗi lời bà Cố nói khi tức giận đều là thước ngọc khuôn vàng.
Cố Vân vẫn bình thản nói: "Lý do không muốn ly hôn rất đơn giản, con cũng đã nói với mọi người, con còn thương ảnh."
"Người như vậy không đáng để chị yêu!" Cố Cách Cách nhịn không được lại chen miệng.
Cố Vân cười: "Bé út, dù biết không thể yêu nhưng vẫn yêu. Loại cảm giác này em hẳn phải rõ hơn chị chứ?"
"Em..." Cố Cách Cách bị chắn không nói được nên lời, trong lòng càng thêm oán hận. Hôm nay chị hai thực sự uống lộn thuốc, sao cứ quyết bắt lấy mình không chịu tha? Trước kia chưa từng thấy chị hai cư xử kỳ cục thế này.
Bà Cố lại cướp lời: "Tôi mặc kệ ai còn yêu ai, cô chỉ cần nói cho tôi