"Một ly cà phê làm sao có thể xong bữa. Đi nào, tôi sẽ mời chị ăn đại tiệc."
Miêu Tư Lý thoải mái lấy tay khoác lên vai Cố Cách Cách, dù cô chẳng cao hơn Cố Cách Cách là bao, nhưng khi đứng chung lại vô cùng hòa hợp.
Có điều cũng phải xem người ta có chịu đi không? Cố Cách Cách chẳng những cự tuyệt, còn phun độc nói: "Ăn cơm cũng phải nhìn người. Nếu như với cô, thật có lỗi, tôi chẳng những không có hứng, còn muốn nôn."
Miêu Tư Lý hận nghiến răng nghiến lợi: "Mỗi ngày chị đều ăn thạch tín sao? Có khi chưa bức tử người khác, cũng đã độc chết chính mình."
Mặc kệ Cố Cách Cách cự tuyệt thế nào, Miêu Tư Lý vẫn kéo cô ra khỏi văn phòng.
* * *
"Đây là bữa đại tiệc cô muốn mời tôi?"
Trong nhà ăn của nhân viên dưới tầng ba, hai cô ngồi đối mặt, ở giữa bày đủ loại đồ ăn, màu sắc phối hợp rất đẹp mắt, chỉ là... cải thìa xanh biếc, cà tím tái ngắt, cà rốt vàng cam, đầy một mâm xanh xanh đỏ đỏ.
Miêu Tư Lý gắp một cây cải thìa nhét vào miệng, sau khi nhai kỹ nuốt xuống, mới nói: "Ăn nhiều rau củ sẽ tốt cho da." rồi không quên đâm chọt Cố Cách Cách: "Nhất là với bà cô sắp ba mươi như chị."
Mặt Cố Cách Cách toàn bộ đều đen: "Tốt thôi, cũng xem như bảo vệ môi trường, nhưng không phải cô mời tôi à? Tại sao tôi phải trả tiền?"
Miêu Tư Lý "Ôi chao" một tiếng, giống như vừa mới sực nhớ ra, vẻ mặt vô tội nói: "Tôi quên mất! Lúc trước ra ngoài ăn cơm đều do chị trả, nên tôi quen rồi."
"Cô!" Cố Cách Cách rất muốn đấm Miêu Tư Lý một cái, chỉ tiếc bản thân là con gái 'nên dùng miệng chứ không được dùng tay', đành nén giận gắp một chút cơm, nhét vào miệng, vẻ mặt như coi Miêu Tư Lý trở thành gắp cơm đó mà nhai ngấu nghiến.
Miêu Tư Lý đặt một cốc nước trước mặt cô, tri kỷ nói: "Nhai từ từ thôi, mất công lại nghẹn."
Cố Cách Cách lại một lần nữa dùng hành động thực tế để chứng minh, mồm Miêu Tư Lý đúng là quạ đen, cô lập tức bị nghẹn.
Khó khăn nuốt cơm xuống, uống hết cốc nước, Cố Cách Cách mới cảm thấy thoải mái hơn. Cũng chẳng còn sức lực mà cãi nhau với Miêu Tư Lý, ăn thêm vài miếng rồi đặt đũa xuống: "Cô từ từ mà ăn, tôi lên văn phòng."
Miêu Tư Lý dừng ánh mắt trên bàn, chỉ nhẹ "Ừm." một tiếng xem như trả lời. Một màn vừa nãy khiến Miêu Tư Lý hoài niệm quá khứ. Nếu là lúc trước chắc chắn Cố Cách Cách sẽ nhào tới bóp cổ cô và cô cũng sẽ thừa cơ hôn trộm. Nhưng bây giờ Cố Cách Cách đã thay đổi, còn cô đã chẳng còn dũng khí.
* * *
"Miêu Miêu."
Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai. Miêu Tư Lý ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Mạn Điệp.
"Một mình à?" Diệp Mạn Điệp hỏi, nhìn thấy hai khay đồ ăn trên bàn lại sửa miệng, "Trưởng phòng Cố về trước rồi sao?"
"Ừm." Miêu Tư Lý gật đầu, hỏi lại, "Sao chị lại tới đây?" Người phụ nữ này vốn rất ít khi xuất hiện ở nhà ăn của nhân viên.
"Chị... đi ngang qua." Bồi bàn mang đến một ly trà xanh, Diệp Mạn Điệp uống một ngụm nhỏ, "Bây giờ Cố Cách Cách đã đến làm ở MUMU, sau này em định thế nào?" Thật ra cô rất muốn hỏi, Rốt cuộc em và Cố Cách Cách có quan hệ gì?
Nghĩ đến Cố Cách Cách, lòng Miêu Tư Lý mềm nhũn, vẽ ra một nụ cười dịu dàng: "Tôi muốn luôn được ở bên chị ấy."
Em ấy cũng biết cười? Hơn nữa khi cười còn rất đẹp! Diệp Mạn Điệp không biết đây là lần kinh ngạc thứ mấy, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ chuyển đề tài: "Ý chị là, chuyện chị hứa với em đã làm được, em cũng nên đồng ý với điều kiện của bố chứ? Phải biết rằng, trên người em có chảy dòng máu nhà họ Lục, sau khi anh hai em mất, chị chỉ là người ngoài, vị trí hiện tại của chị vốn là của em."
Miêu Tư Lý ngắt lời: "Chị cũng nói, tôi mới vừa tốt nghiệp chưa biết được gì, ngay cả cái chức trưởng phòng quèn còn làm không xong, vậy thì làm sao quản lý cả công ty? Nếu ông già kia muốn nhìn thấy MUMU sụp đổ, thì tôi sẽ thử một lần. Thêm nữa, bây giờ chị chẳng phải vẫn là con dâu nhà họ Lục sao? Coi như sau này chị có tái giá, ông già kia vẫn có thể mời chị đến làm. Tôi nhờ chị về mà nói với ông ta, tôi chẳng có chút hứng thú nào với MUMU, đương nhiên cũng sẽ không làm người ngồi bên giường tiễn biệt lúc ông ta chết." Câu cuối cùng lạnh đến mức đóng băng.
Bỏ lại Diệp Mạn Điệp, Miêu Tư Lý lập tức đứng dậy. Ở đây nói đề tài này, không bằng về văn phòng tìm Cố Cách Cách đùa giỡn còn vui hơn.
***
Quả nhiên Miêu Tư Lý ở lỳ trong phòng quản lý của AK cả một buổi chiều, khiến cho các yêu tinh thuộc hệ Bách hợp cũng mơ tưởng suy diễn nguyên cả buổi. Không biết cả hai đang làm gì bên trong?
Cố Cách Cách xem hết phần tài liệu cuối cùng, duỗi thắt lưng mỏi, mới phát hiện có kẻ đáng ghét đang ngủ ngon lành trên ghế sô pha. Cô ta, cô ta, cô ta... còn chảy nước miếng!
"Dậy ngay." Cố Cách Cách — người luôn tự xưng lịch thiệp tao nhã, lúc này lại xắn tay áo, kéo lỗ tai kẻ nào đó như người đàn bà đanh đá.
Miêu Tư Lý bị đau mở mắt, lập tức hiểu được tình cảnh lúc này, cả giận nói: "Chị làm gì vậy?"
"Giờ làm việc lại nhàn hạ ngủ, loại người như cô phải đem xử tử lăng trì!"
"Chị cứ... buông ra đã." Đợi cho Cố Cách Cách buông tay, Miêu Tư Lý vuốt lỗ tai đau, oán hận nói: "Độc phụ, xuống tay thật ác độc."
"Cô còn dám chửi tôi độc phụ?" Mắt Cố Cách Cách lóe lên tia nguy hiểm.
Miêu Tư Lý vừa muốn ngồi dậy, lại bị Cố Cách Cách đẩy một cái, đầu đập thẳng vào lưng ghế, may đó là đệm bọt biển, không thì với lực đạo đó đầu cô đã sớm nở hoa. Cô khó hiểu hỏi: "Chị lại muốn làm gì?"
Cố Cách Cách đã hoàn toàn mất hết hình tượng,dáng vẻ như chuẩn bị đánh nhau, một chân quỳ lên bụng Miêu Tư Lý, hai tay thì túm lấy cổ áo cô, uy hiếp nói: "Cho cô thêm một cơ hội, rút lại lời vừa nói."
Miêu Tư Lý chẳng những không sợ, mà còn âm thầm nuốt nước miếng. Cố Cách Cách đang nghiêng người, nên từ góc độ này Miêu Tư Lý có thể dễ dàng nhìn thấy đường cong hoàn mỹ như ẩn như hiện trước ngực cô, bụng còn bị chân của cô đè lên. Người phụ nữ hung ác này rõ ràng không phải muốn đánh nhau, mà đang