Lúc Miêu Tư Lý tắm rửa xong đi ra, thấy Cố Cách Cách vẫn ngồi trên sô pha, có điều TV đã tắt, ngồi ôm gối lưng, im lặng thất thần nhìn bàn trà.
"Trở về phòng ngủ đi." Miêu Tư Lý đứng trước mặt Cố Cách Cách, nhẹ giọng nói.
Cố Cách Cách ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên: "Chưa buồn ngủ. Em ngủ trước đi, tôi không ngủ được, muốn ngồi thêm một lát."
"Em ngồi cùng chị." Miêu Tư Lý ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào lòng.
Cố Cách Cách không đẩy ra, cũng không giống như trước chôn cả người trong lòng Miêu Tư Lý, mà thẳng lưng ngồi cứng ngắc.
Miêu Tư Lý cảm thấy giống như đang ôm một con rối không còn sự sống, nhìn chăm chú sườn mặt của Cố Cách Cách, nhất thời không biết nói gì.
Vẫn là Cố Cách Cách phá tan sự im lặng, cúi đầu, chậm rãi cất lời: "Có một vấn đề tôi suy nghĩ cả một buổi tối mà vẫn không hiểu, đột nhiên vừa rồi tôi lại nghĩ ra."
Miêu Tư Lý nghe ngữ điệu của cô bình tĩnh như nước, chợt cảm thấy bất an, không khỏi siết chặt vòng tay, để cô đối diện với chính mình, có chút căng thẳng hỏi: "Chị đã hiểu vấn đề gì?"
Cố Cách Cách nhìn cô, ánh mắt trong suốt hệt như một hồ nước, nét mặt cũng bình lặng giống như vừa được bão tố gột rửa qua, lời nói nhẹ như gió thổi mây bay: "Mấy ngày qua, tôi luôn bị dằn vặt trong rất nhiều mâu thuẫn. Loại cảm giác ấy không biết phải hình dung thế nào? Ngay cả lúc vui mừng nhất, tôi cũng cảm thấy có chút sợ hãi, đôi khi lại lo lắng bồn chồn, nhưng đa phần vẫn là mông lung. Loại cảm giác ấy giống như tôi bước vào một mê cung, lối ra rõ ràng ở ngay trước mặt, nhưng tôi chạy thế nào cũng không thoát ra được. Cảm giác ấy khiến tôi vô cùng mệt mỏi, cho đến tận hôm nay, tôi mới hiểu vì sao tôi lại bối rối đến vậy. Miêu Tư Lý, nếu em là con trai thì thật tốt, nếu tuổi của em lớn hơn một chút thì thật tốt, tôi đã chẳng phải rối rắm dường này. Cuối cùng tôi đã hiểu, điều tôi luôn rối rắm chính là, tôi có thích em hay không? Có thể thích em được không? Trước kia tôi thích một người, chưa bao giờ có nhiều băn khoăn đến vậy."
Miêu Tư Lý biết, ngay lúc tình cảm của hai cô chưa kịp vững chắc, đã phạm phải một sai lầm trí mạng, khiến một chút thích cô đang tồn tại trong lòng Cố Cách Cách đã chết đi ngay lập tức. Tuy chuyện ngày hôm nay là cô sai, nhưng cô cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ. Cố Cách Cách, sao chị có thể chỉ vì em sai hẹn, mà nói buông tay đã buông tay ra ngay? Buông Cố Cách Cách ra, Miêu Tư Lý cũng ngồi thẳng lưng lên, nhìn Cố Cách Cách: "Cho nên quyết định của chị là...?"
Cố Cách Cách bình tĩnh nói: "Trước khi đoạn tình cảm này còn chưa bắt đầu, thì chấm dứt đi!"
Miêu Tư Lý không thể bình tĩnh được như Cố Cách Cách, lời nói đó chính là một nhát dao đâm thẳng vào ngực cô. Ngay lập tức cô đứng dậy, đau thương gào thét: "Cố Cách Cách, sao chị có thể nói lời vô trách nhiệm như vậy? Gì mà chưa bắt đầu? Chúng ta đã sớm bắt đầu, vào lúc chị không đẩy em ra cũng chính là đã bắt đầu. Là chị cho em hy vọng, cho em liều lĩnh yêu chị. Cố Cách Cách, em yêu chị. Mỗi ngày em đều nhớ đến chị, mỗi ngày đều mong muốn gặp chị, mỗi việc em làm đều hy vọng chị được vui. Em muốn mỗi ngày đều gặp chị, muốn chúng ta mỗi ngày được ở bên nhau, vĩnh viễn cũng không tách rời."
Nghe những lời thổ lộ chân thành của Miêu Tư Lý, Cố Cách Cách cảm thấy trong lòng có chút rung động, nhưng những điều đó lại chỉ giống bong bóng nước, mờ nhạt lại dễ tan. Lời Miêu Tư Lý thâm tình thổ lộ nghe sáo rỗng hệt như những lời thoại mà các diễn viên trong phim thường nói, đầy đẹp đẽ nhưng không thực tế. Miêu Tư Lý giống như đang tự dệt lên một câu chuyện cổ tích. Trong câu chuyện của cô, chẳng hề có phiền não, chỉ có hạnh phúc. Thế giới tình yêu của cô thật thuần khiết, hoàn toàn chẳng biết đến những áp lực mà bản thân sẽ phải gánh vác nếu hai người con gái ở bên nhau.
Trong trường học, tin đồn cô thích con gái vẫn đang lan tràn, thậm chí từng có người chỉ trỏ ngay trước mặt cô, không biết sau lưng sẽ còn bị nói bao nhiêu lời khó nghe? Nếu cô và Miêu Tư Lý thực sự ở bên nhau, thật không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả thế nào? Sau này còn phải công khai với gia đình hai bên, cô thật không tưởng tượng nổi cả hai phải xử lý ra sao? Cô muốn Miêu Tư Lý chia sẻ áp lực với cô, nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt vô tư trong suốt ấy lại không nhẫn tâm nói ra. Miêu Tư Lý chỉ mới mười tám tuổi, nhận thức về tình yêu rất đơn thuần và ngây thơ. Điều Miêu Tư Lý theo đuổi chính là cảm giác được yêu. Đương nhiên cô cũng rất vui, vì cô cũng thích Miêu Tư Lý, nhưng chỉ vì thích mà để bản thân hỗn loạn trong băn khoăn, rồi lo lắng và áp lực trước mọi người, thì cảm giác đó thật giống như để bản thân nhảy trên mũi dao, bên ngoài thì đẹp nhưng ở sâu bên trong lại tổn thương nặng nề. Cô không muốn tình yêu của mình giống như lâu đài trên không, đầy chơi vơi và mãi cô tịch, cô muốn cảm giác được đứng dưới ánh mặt trời. Hiển nhiên Miêu Tư Lý không thể cho cô loại cảm giác này.
Nhưng cho dù tâm trí tỉnh táo đến vậy, cô vẫn bị rơi vào tay giặc. Có thể tìm rất nhiều lý do để không thích một người, nhưng để yêu một người lại chẳng cần lý do.
Cả đêm, cô luôn lo lắng sợ hãi. Nếu Miêu Tư Lý có việc bận không thể đến được, thì ắt hẳn đã gọi điện thoại báo ngay với cô, thế mà tại sao lại không có chút tin tức nào? Cô bắt đầu lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Thậm chí ngây thơ đến mức chạy tới chạy lui giữa nơi hẹn và nhà Miêu Tư Lý, đợi cho đến khi nhà hàng đóng cửa để biết chắc Miêu Tư Lý sẽ không tới tìm, sau đó cô mới vội vàng chạy về nhà tiếp tục