Miêu Tư Lý bận rộn đến tận khuya mới kéo tấm thân mỏi mệt về nhà. Sau khi tắm xong, vừa ngã xuống giường, lập tức muốn gọi điện cho Cố Cách Cách. Khi mở di động, lại nhìn thấy tin nhắn được gửi đến từ dãy số lạ, mở ra đập vào mắt chính là ảnh chụp một đôi nam nữ đang ôm nhau. Tuy ảnh chụp vào ban đêm dưới ánh đèn có chút tối, nhưng lại từ góc thẳng mặt, nên rất dễ nhận ra đó là Cố Cách Cách và Khâu Lộc Minh.
Trong một phút đồng hồ, đại não Miêu Tư Lý như trống rỗng, liếc nhìn xuống dưới tấm ảnh còn có thêm một hàng chữ:
Mở email ra đi. Có nội dung đặc sắc hơn đấy.
Sau khi xem xong toàn bộ ảnh chụp và video, Miêu Tư Lý hoàn toàn ngây người. Trong giây phút này, cô đã mất hết mọi tư duy để suy ngẫm xem số ảnh chụp và video này là từ đâu tới, mà chỉ có một ý nghĩ không ngừng xoay quần trong đầu: Tại sao Cố Cách Cách lại thân mật với Khâu Lộc Minh như vậy?
Nếu nói ảnh chụp có thể giả do góc chụp và thời điểm, thì đoạn video không âm thanh kia đã thẳng tay đập nát cõi lòng cô. Hoa hồng, rượu đỏ, khiêu vũ, ôm nhau, bạn gái cô đã có một buổi hẹn hò lãng mạn với một người đàn ông ở nơi cách xa cô hàng ngàn cây số, mà người đàn ông kia còn là người bị cô liệt vào danh sách tình địch số một — Khâu Lộc Minh, bạn thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau của Cố Cách Cách. Khiếp sợ, phẫn nộ, chua xót, đủ loại cảm xúc ngập tràn trong lòng, khiến trái tim như sắp ngừng đập của cô quặn đau kịch liệt. Không chút do dự, Miêu Tư Lý cầm lấy di động, ngón tay run rẩy bấm một dãy số vô cùng quen thuộc, nhưng chỉ nghe thấy một giọng nữ máy móc thông báo: Số máy quý khách vừa gọi hiện thời không liên lạc được.
Miêu Tư Lý hoàn toàn sụp đổ.
***
"Thế nào, có phấn khích không?" Cao Ngôn ấn điều khiển từ xa, hình ảnh Cố Cách Cách và Khâu Lộc Minh ôm nhau xuyên qua ống kính máy chiếu, in lên vách tường trắng phau.
Trong phòng hội nghị rộng lớn của khách sạn chỉ có hai người.
Mặt Cố Cách Cách không chút thay đổi nhìn vào hình ảnh của chính mình đang được phóng lớn trên màn chiếu, đối với lời của Cao Ngôn nhắm mắt làm ngơ, vì đoạn video không có tiếng, nên chỉ có những người trong cuộc mới hiểu hàm ý thực sự của cái ôm kia.
"Nếu có một anh chàng đẹp trai cho tôi một bữa tối lãng mạn như vậy, nhất định tôi sẽ cảm động đến mức có một đêm xuân với anh ta đấy." Cao Ngôn ngồi xuống đối diện Cố Cách Cách, vuốt đồ điều khiển từ xa trên tay, trên mặt mang nụ cười khinh miệt.
Cố Cách Cách cười mỉa: "Nếu cô muốn, tôi thấy chỉ cần đánh một tiếng với giới truyền thông. Những anh chàng đẹp trai muốn một đêm xuân với cô chắc chắn sẽ xuất hiện hệt nấm mọc sau mưa." rồi nhìn thoáng chiếc điện thoại đã tắt máy trên bàn, "Nếu đoán không nhầm, hẳn là Miêu Tư Lý đã nhìn thấy số ảnh chụp và đoạn video này rồi?"
Cao Ngôn quay đầu lại, cười nói: "Vui một mình không bằng vui chung mà. Đồ tốt như vậy mà không chia nhau cùng hưởng, chẳng phải quá đáng tiếc sao?"
Cố Cách Cách khoanh hai tay, vẻ mặt tiếc hận nhìn Cao Ngôn: "Uổng công cô và Miêu Tư Lý quen biết hai mươi mấy năm trời. Chả lẽ cô cảm thấy em ấy sẽ tin sao?"
"Cậu ấy không phải luôn mồm nói yêu chị ư? Thấy chị và người đàn ông khác cùng nhau làm bậy như vậy, dù không tin cũng phải tin!"
Cố Cách Cách thản nhiên: "Vậy hiểu biết của cô về tình yêu cũng thật nông cạn. Nếu thực sự yêu một người, sẽ tin tưởng người ấy trăm phần trăm. Ngày mai, khi Miêu Tư Lý đứng ở trước mặt tôi, điều duy nhất em ấy quan tâm sẽ chỉ hỏi tôi có an toàn không? Bởi vì tôi đang bị người theo dõi chụp hình từ Bắc Kinh đến tận Tam Á, và nếu tôi nói cho em ấy biết, chính cô là kẻ đã phái người theo dõi tôi, thì cô cảm thấy em ấy sẽ đối với cô thế nào? Đừng quên, Miêu Tư Lý đã luyện đến Taekwondo đai đen tứ đẳng, nếu thật nặng tay, không chừng có thể đánh người đến tàn phế."
Cao Ngôn cười hỏi: "Không có bằng chứng, Miêu Miêu sẽ tin chị sao?"
Cố Cách Cách đánh trả: "Hẳn là tin tôi nhiều hơn cô."
Cao Ngôn tỏ vẻ không quan tâm, xua tay: "Được thôi. Tuy nhiên, nếu do chính mồm chị thừa nhận, vậy thì sẽ chẳng cần bàn cãi gì."
Cố Cách Cách hệt như đang nghe thấy một câu chuyện cười, dè bỉu: "Chỉ số thông minh của tôi còn chưa rớt xuống dưới 0."
"Cô giáo Cố cứ nói đùa. Chị chính là sinh viên tài năng của một trường đại học nổi tiếng, làm sao người còn chưa tốt nghiệp trung học như tôi có thể so sánh chỉ số thông minh với chị? Tôi tuyệt đối không hề có ý khinh thường chị, mà chỉ là tự hỏi không biết có phải Cô giáo Cố đã lớn tuổi, nên có chút đãng trí không?"
Quả nhiên có một số việc, không phải cứ trốn tránh thì có thể giải quyết, dù cho đã trôi qua năm năm.
Cố Cách Cách lạnh lùng hỏi: "Cuối cùng cô muốn thế nào?"
Cao Ngôn đứng lên đi đến phía máy tính: "Tôi muốn gì chị còn không biết sao?" Thao tác một chút, hình ảnh trên tường liền thay đổi. Đoạn video này ướt át hơn hẳn so với màn khiêu vũ của Cố Cách Cách và Khâu Lộc Minh vừa rồi, còn có cả tiếng rên rỉ rất nhỏ ngắt quãng, khiến phòng hội nghị tĩnh lặng bỗng chốc trở nên ái muội.
Mặt Cố Cách Cách nháy mắt tái nhợt, siết chặt các ngón tay, chẳng còn giữ được sự bình tĩnh như vừa rồi.
"Rời khỏi Miêu Tư Lý, giống như năm năm trước đây." Giọng nói của Cao Ngôn vang lên giữa những tiếng rên rỉ, đầy lạnh lẽo âm trầm.
Nhưng thật bất ngờ, Cố Cách Cách lại từ chối cực kỳ dứt khoát: "Không thể."
Cao Ngôn có chút khó tin nhìn cô, chỉ vào vách tường: "Có vẻ như chị không còn lựa chọn nào để từ chối?"
Cố Cách Cách đứng dậy, bước qua tắt đoạn video, gập máy tính lại, rút dây nối với máy chiếu ra. Cô thừa nhận mình không cách nào nhìn được cảnh tượng ấy, năm năm trước không chịu nổi, bây giờ lại càng không. Trừ khi đến một ngày cô chẳng còn yêu Miêu Tư Lý, có lẽ cô mới có thể bình tĩnh nhìn hình ảnh người con gái cô yêu chẳng hề mặc gì đang quấn quýt với một người phụ nữ khác trong đoạn video. Nếu có thể, cô thực sự rất muốn đánh Cao Ngôn một trận, vì chính mình, cũng vì Miêu Tư Lý. Trên đời này, sao lại có một kẻ lòng dạ bẩn thỉu như cô ta chứ?
"Tôi