Cố Cách Cách chẳng những đồng ý với Miêu Nhã đến nhà bà làm khách, mà trước khi đi, cô còn quay về ký túc xá thay một bộ quần áo đẹp và trang điểm, để khuôn mặt trở nên tươi tắn rạng rỡ, thật khác hoàn toàn với kẻ từng bất lực ngồi khóc ven đường lúc chiều.
Do đó, khi Miêu Tư Lý nhìn thấy Cố Cách Cách, chỉ hận không thể nhào đến ôm hôn cô ngay tại chỗ, bởi vì trông Cố Cách Cách thực sự quá đẹp. Có điều vì mẹ cô đang đứng bên cạnh, nên cuối cùng Miêu Tư Lý chỉ ngượng ngùng kéo tay cô.
Miêu Nhã nhìn thấy Cố Cách Cách vẫn điềm nhiên như thường ngày, hệt như buổi chiều cả hai chưa từng gặp nhau, cũng không hề có ước định gì.
Vốn Cố Cách Cách định giúp Miêu Nhã nấu cơm, nhưng Miêu Nhã lại cười từ chối: "Không cần, cô là khách." Cố Cách Cách nghe đã hiểu hàm ý sâu xa những lời này.
Vì thế, Miêu Tư Lý được đúng tình hợp lý kéo Cố Cách Cách lên phòng, rồi sau đó quang minh chính đại đè cô lên cửa hôn nồng nhiệt.
Nhưng rất nhanh đã bị Cố Cách Cách giành quyền chủ động, Cố Cách Cách hôn Miêu Tư Lý, dẫn cô đến gần giường rồi đè cô dưới thân.
Miêu Tư Lý có chút bị hù sợ bởi sự nhiệt tình chưa từng có của Cố Cách Cách. Bởi mỗi khi cả hai ân ái, dù cho đang chìm ngập trong khoái cảm, Cố Cách Cách vẫn luôn rất thẹn thùng, vậy mà giờ lại hoàn toàn thay đổi. Có điều Miêu Tư Lý rất thích cảm giác này.
Khi hôn đến sắp ngạt thở, Cố Cách Cách mới buông Miêu Tư Lý, không chớp mắt nhìn cô chăm chú. Hàng lông mi cong dài, đôi mắt sáng xinh đẹp, chiếc mũi cao thẳng, cùng đôi môi đỏ mọng có hơi sưng sau nụ hôn. Từng đường nét xinh xắn đó được cùng tổ hợp trên khuôn mặt nhỏ gầy khiến cô trông xinh đẹp rạng ngời. Miêu Tư Lý vốn là người đẹp, nhưng vẫn không đánh mất nét ngây thơ trong sáng đặc hữu của những thiếu nữ mười tám.
Trong luật hôn nhân quy định, phụ nữ không được kết hôn trước 20 tuổi, nên dù Miêu Tư Lý có muốn kết hôn, thì ít nhất cũng phải chờ hai năm. Nếu cô lên đại học, thì chờ thêm bốn năm, sau đó nếu đi học thạc sĩ, lại phải mất thêm ba năm. Thời đại này người ta ủng hộ kết hôn muộn, phụ nữ hơn 30 tuổi mới kết hôn là chuyện bình thường. Vậy xem ra Miêu Tư Lý còn đến hơn mười năm được sống tự do, tại sao hai cô phải chia tay ngay lúc này?
Cố Cách Cách nằm xuống bên cạnh Miêu Tư Lý, cùng cô đầu chạm đầu, chậm rãi nói: "Lúc tôi mười tám tuổi còn không biết tình yêu là gì đâu."
Miêu Tư Lý không hiểu vì sao đột nhiên cô lại nói như vậy, chống tay lên, nhìn cô cười: "Nhưng chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi chị nhỉ?"
Cố Cách Cách lắc đầu: "Không có."
Vẻ mặt Miêu Tư Lý không tin: "Không thể nào, như em đây mỗi ngày còn nhận được thư tình nữa mà."
"Vậy chứng tỏ em rất có sức quyến rũ."
Miêu Tư Lý được thổi phồng, đắc ý vênh váo: "Đương nhiên, em là ai chứ? Em là Miêu Tư Lý, người gặp người thích, xe gặp xe dừng nha. Em chỉ cần nháy mắt một cái, có thể giật điện một vùng."
Cố Cách Cách nhéo mặt cô, cười: "Đúng vậy, nói đâu xa, ngay cả tôi cũng thích em đây! Đang bị em mê hoặc đến thần hồn điên đảo."
Miêu Tư Lý đầu tiên là hôn chụt một cái lên mặt cô, rồi cười, ôm cô lăn một vòng, sau khi thật vất vả ngừng lại, mới ái muội nhìn cô: "Tuy em có sức quyến rũ như vậy, nhưng vẫn là kẻ tôi tớ quỳ dưới váy chị."
Một câu hai ý nghĩa, khiến mặt Cố Cách Cách lập tức đỏ bừng, không khí cũng nhanh chóng ái muội. Có điều nghĩ đến Miêu Nhã vẫn còn bận rộn trong nhà bếp, hai cô chỉ đành áp chế dục vọng bỗng chốc dâng lên này.
Miêu Tư Lý tìm đề tài tán gẫu: "Chị vẫn chưa nói cho em biết, rốt cuộc vì sao không ai theo đuổi chị?"
Cố Cách Cách thở dài: "Còn không phải vì Khâu Lộc Minh kia sao? Cậu ta ở trên trường ác ôn tuyên bố, nếu ai theo đuổi tôi, hay đưa thư tình cho tôi, thì sẽ diệt cả nhà người ấy."
Miệng Miêu Tư Lý há thành hình chữ O: "Ác vậy?"
"Thật ra lời nguyên gốc cậu ấy nói không phải như vậy." Cố Cách Cách giải thích, "Lúc vừa vào trung học, tôi nhận được một bức thư tình. Khi ấy còn rất vui vẻ, mang đến trước mặt Khâu Lộc Minh khoe khoang. Kết quả Khâu Lộc Minh hẹn cậu bạn học kia ra sân vận động, mới chỉ nói một câu đã làm người ta hôn mê. Vốn cũng chỉ là một câu bình thường, nhưng sau khi qua miệng nhiều người, thì biến thành sẽ diệt cả nhà người ấy."
Miêu Tư Lý tò mò hỏi: "Rốt cuộc anh ta nói gì vậy?"
Cố Cách Cách cười: "Tôi muốn cạnh tranh công bằng với cậu."
Miêu Tư Lý bật cười, nhưng chỉ lát sau vẻ mặt cô lại trở nên nghiêm túc, nhíu mày: "Xem ra Khâu Lộc Minh đúng là một đối thủ mạnh, em phải đề phòng rồi."
Cố Cách Cách cầm lấy tay Miêu Tư Lý, đặt lên trước miệng cô, nhẹ giọng: "Quả thật Khâu Lộc Minh là một anh chàng tài hoa, đáng tiếc cậu ấy chưa từng vào được lòng tôi, đến bạn trai cũ Hứa Minh Huy của tôi cũng vậy. Chỉ có em là khiến tôi không thể khống chế được lòng mình."
"Cố Cách Cách." Miêu Tư Lý nhẹ gọi một tiếng, sau đó cũng làm động tác giống cô, "Em cũng vậy, em biết bây giờ bản thân mình còn nhiều thiếu sót, nhưng hãy cho em thêm chút thời gian. Em cam đoan sẽ làm mình tài giỏi hơn những người khác, để chị không phải hối hận khi bên em."
Cố Cách Cách ôm lấy cổ cô, đặt một nụ hôn lên môi: "Miêu Tư Lý, nhớ kỹ lời hôm nay em nói, tôi sẽ chờ em."
Hai cô chưa kịp âu yếm bao lâu, Miêu Nhã đã đến trước phòng gõ cửa, gọi cả hai xuống ăn cơm.
Nhìn một bàn cơm tràn đầy hương vị đặc sắc, nhưng Cố Cách Cách chẳng có chút thèm ăn. Vừa ngồi xuống còn chưa kịp động đũa, trong nhà đã có thêm một vị khách không mời, Cố Cách Cách lại càng nuốt không trôi.
Lúc Cao Ngôn bước vào,