Hội trường lớn như vậy, ngoại trừ tiếng nhạc không còn tiếng ồn nào khác, tất cả đều nín thở nhìn xem Cố Cách Cách biểu diễn. Đây là buổi biểu diễn chứ không phải trang điểm, bởi nếu cô ăn mặc cầu kỳ thêm chút nữa, ắt hẳn người ta sẽ nghĩ tay cô đang múa. Động tác nhanh nhẹn và mỹ cảm như mây bay nước chảy; phấn, bút, lược chải ở trong tay cô hệt như ảo thuật, đổi đến đổi đi. Thần kỳ nhất chính là cô có thể một tay cầm ba cây bút, bút vẽ mắt, kẻ lông mày, vẽ viền môi không chút loạn với nhau, bên tay kia thì cầm phấn và nhũ bóng.
Không hơn không kém hai mươi phút, sau khi lau lần cuối ở khuôn mặt cuối cùng, Cố Cách Cách đã kết thúc công việc.
Người ở phía dưới lại bị làm mù hai mắt lần nữa, trên mặt đều là biểu cảm không thể tin. Năm người kia dù sau khi trang điểm không thể nói đã đẹp như thiên tiên (Bởi còn phụ thuộc vào cốt lõi, dù thế nào Triệu Bản Sơn cũng không thể hóa thành Lưu Đức Hoa...) nhưng so với trước quả như hai người khác nhau. Đương nhiên, một chuyên gia trang điểm bình thường cũng có thể trang điểm được như vậy; nhưng mấu chốt ở chỗ, chỉ trong một thời gian ngắn lại có thể biến năm người xấu thê thảm trở thành ngôi sao, quả thật phải có công lực rất thâm hậu.
Không biết là ai vỗ tay đầu tiên, sau đó tiếng vỗ tay như sấm dậy, thậm chí có cả tiếng khen ngợi trầm trồ.
Lúc này Cố Cách Cách mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô đã vét sạch tất cả bản lĩnh, vì muốn thêm hiệu quả còn cố ý làm động tác hoa mỹ để đánh lừa mắt người, mang đến bất ngờ cho tất cả. Thật ra, nếu là người chuyên nghiệp trong nghề, sẽ biết cô đã bỏ vào thêm rất nhiều động tác không cần thiết, thậm chí cả động tác giả.
Đương nhiên chỉ thế này sao đủ? Vì buổi biểu diễn dựng cờ hiệu của Cao Ngôn mới hấp dẫn được nhiều phóng viên đến đây, làm sao có thể cứ thế để họ đi? Cố Cách Cách làm động tác xin mọi người yên lặng: "Hôm nay, Cao Ngôn bất ngờ bị bệnh nên không thể đến. Tôi biết mọi người vì mặt mũi của cô Cao mới bằng lòng đại giá quang lâm. Cô Cao không tới, chắc chắn mọi người rất thất vọng, mà công ty MUMU của chúng tôi lại là một công ty có thành ý và giữ chữ tín nên tuyệt đối sẽ không để mọi người về tay không. Bây giờ, tôi sẽ gọi điện thoại cho một người bạn, nhờ cô ấy cứu giúp tôi. Trước đó, tôi đã đưa sản phẩm mới của AK cho cô ấy dùng thử, không biết sau khi dùng, cô ấy có cảm tưởng gì không? Tôi sẽ mời cô ấy chia sẻ cùng mọi người." Một nhân viên đưa đến một cái điện thoại, trước khi gọi, Cố Cách Cách còn nói: "Người bạn tốt này của tôi hiện đang quay ngoại cảnh ở Australia. Điện thoại quốc tế có phí rất đắt nên chỉ có mười phút. Mọi người có gì muốn hỏi xin mời tiết kiệm thời gian."
Khi đầu dây bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ dễ nghe, toàn hội trường liền sôi sục. Ai cũng biết cô là ai, ai cũng biết cô là người khó phỏng vấn thế nào? Cô là một ngôi sao nổi tiếng thế giới, danh tiếng vượt qua ngôi sao xếp sau như Cao Ngôn không biết mấy ngã tư, lập tức các phóng viên tranh nhau đưa ra câu hỏi.
Đây mới là đòn sát thủ của Cố Cách Cách. Nếu không phải Cao Ngôn thất hẹn, cô cũng không định nợ nhân tình này, hơn nữa cô cũng muốn cho Cao Ngôn biết, thiếu cô ta địa cầu vẫn quay, thậm chí còn quay cực kỳ thuận lợi.
Cố Cách Cách đứng trên sân khấu, tay cầm điện thoại, trong quá trình phóng viên phỏng vẩn, thỉnh thoảng còn chêm vào một hai câu, khiến không khí hội trường tràn ngập ái muội.
Còn Tống Tiền thì gần như sắp phát điên, bởi từ lúc Cố Cách Cách lên sân khấu đến giờ, điện thoại của cô đã vang lên hai lần, nếu còn vang nữa chắc cô không dám nhận. Cầm điện thoại lao ra khỏi phòng trang điểm, không còn quan tâm đến gì nữa, kể cả dù có phá hỏng buổi trình diễn, cô cũng phải nói cho Cố Cách Cách.
Kết quả Tống Tiến mang theo vẻ mặt đầy lo lắng, mới đi được nửa đường đã bị người chặn lại.
Lưu Thành vẫn đứng giám sát ở cạnh dàn chỉnh âm thanh, giữ lại Tống Tiền đang định lao lên trên sân khấu, hỏi: "Cô tính làm gì vậy?"
Tống Tiền nói: "Trưởng phòng Cố có cuộc gọi rất quan trọng, nhất định phải để chị ấy trực tiếp nghe máy."
Lưu Thành sẵng giọng: "Cô điên à? Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất của show trình diễn, vậy mà cô muốn cho chị ấy đi nghe điện thoại sao?"
Tống Tiền cố gắng giãy khỏi bàn tay Lưu Thành đang nắm chặt: "Anh buông tôi ra. Tôi nhất định phải cho trưởng phòng Cố nghe cuộc gọi này."
Lưu Thành chẳng những không buông, còn siết chặt thêm, nói: "Cô nói cho tôi biết là chuyện gì, rồi tôi sẽ quyết định có buông hay không? Cô có biết cô cứ như vậy xông lên, nhất định sẽ phá hỏng show trình diễn. Trước đó giám đốc Miêu đã ngàn lần dặn dò tôi, nhất định không được làm hỏng, nếu không lập tức sa thải, cô muốn tôi chết à?"
Tống Tiền cả giận nói: "Chuyện này so với việc sa thải anh còn nghiêm trọng hơn nhiều. Mau thả tôi ra."
Động tác hai người giằng co ngày càng kịch liệt. Tống Tiền lảo đảo ngã cả người lên dàn chỉnh âm thanh, làm cô không thể không nói: "Giám đốc Miêu bị tai nạn xe."
Lưu Thành sửng sốt hỏi: "Giám đốc Miêu nào?"
"Giám đốc Miêu bộ phận nhãn hàng, bây giờ chị ấy đang ở bệnh viện. Từ cuộc điện thoại đầu tiên đến bây giờ đã qua nửa giờ, tôi phải nói việc này cho trưởng phòng Cố."
Lưu Thành theo bản năng hỏi: "Giám đốc Miêu bị tai nạn xe thì liên quan gì tới trưởng phòng Cố? Trưởng phòng Cố không phải bác sĩ, bây giờ còn là buổi giới thiệu ra mắt sản phẩm mới của AK. Sao cô không chờ đến khi kết thúc rồi nói với chị ấy cũng đâu đã muộn?"
Tống Tiền bị anh không biết phân rõ phải trái làm cho tức điên, gào giọng nói: "Trưởng phòng Cố là bạn gái của giám đốc Miêu, anh nói xem có liên quan hay không? Hơn nữa, con gái Chủ tịch bị tai nạn xe, chẳng lẽ không quan trọng bằng một show ra mắt sản phẩm mới à?"
Lúc này Lưu Thanh mới sợ tới mức run rẩy: "Vậy cô còn không mau đi đi!"
Khi hai người vén màn định đi ra, lại phát hiện thấy tất cả ánh mắt của mọi người trong hội trường đều nhìn về phía mình, lập tức sửng sốt đứng nguyên tại chỗ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cố Cách Cách đã bước từ trên sân khấu xuống, giẫm trên giày cao gót 10 phân gần như lao tới trước cả hai, sắc mặt trắng bệch, tay nắm lấy Tống Tiền run rẩy, lớn tiếng hỏi: "Có thật vậy không? Em ấy đang ở bệnh viện nào?"
Tống Tiền mơ màng: "Tôi còn chưa nói, sao chị biết?"
Cố Cách Cách không có thời gian trả lời, lại hỏi lần nữa: "Em