Cha Đỗ mẹ Đỗ từ nhà Cố Vân Khê đi ra, vội vội vàng vàng mà liên hệ với Tô Trạm. Sau khi Tô Trạm biết được Đỗ Khê đã biết toàn bộ chân tướng, đôi tay không nhịn được run rẩy, liên tiếp xác nhận hai lần, mới không thể không thừa nhận, gã không có nghe lầm.
“Hắn như thế nào sẽ biết?! Đúng rồi, nhất định là Vân Thiên tổng tài giúp hắn điều tra. Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân!” Gã trước đây nghe người ta nói về tổng tài Vân Thiên cùng Đỗ Khê có mối quan hệ thật không minh bạch, còn cảm thấy là hư ảo giả dối, hiện giờ chuyện lại bị bày ra trước mắt. Lúc trước nói cái gì mà tổng giám đốc kỹ thuật phỏng chừng cũng là lừa gã, là vì cho gã nhượng bộ đi. Sau khi biết được Đỗ Khê là tổng giám đốc kỹ thuật của Vân Thiên, gã đã ở trong cuộc họp hội đồng quản trị đã phát biểu lời nói hùng hồn, còn lập quân lệnh trạng, tuyên bố sẽ nắm giữ được kỹ thuật của Vân Thiên, nói xong liền rời khỏi hội đồng quản trị. Đỗ Khê tiện nhân này, chỉ biết dựa vào nam nhân thật là đồ tạp chủng!
Sau khi đập nát toàn bộ vật trang trí trong phòng, Tô Trạm cuống quít lấy di động gọi cho Tô Nhược, hiện tại chỉ có Tô Nhược mới có thể giúp gã. Chỉ khi Đỗ Khê chết, gã mới có thể kê cao gối mà ngủ. Còn Vân Thiên tổng tài, thương nhân đều là không có lợi thì sẽ không dậy sớm, chỉ cần gã đưa ra cũng đủ lợi thế không tin đều không bịt miệng được hắn. Hai cái nam nhân chẳng lẽ còn có chân ái? Nực cười!
“Anh hai, anh rốt cuộc muốn làm cái gì a? Lần trước không phải giáo huấn rồi sao?” Tô Nhược nghe Tô Trạm lải nhải bĩu môi nói, nói một vòng cái gì Vân Thiên, cái gì hợp tác, ả lại nghe không hiểu mấy chuyện thương trường gì đó.
“Nhược Nhược, Đỗ Khê đã trở lại, muốn hại chết anh a! Nhược Nhược, em nhất định phải cứu cứu anh hai.” Tô Trạm từ nhỏ không thích Tô Nhược, khi gã vất vả học tập các loại tri thức, nỗ lực thi ra thành tích tốt, Tô Nhược giống như một tiểu công chúa sống cuộc sống nhàn nhã, khi gã mỗi ngày ở thương trường chém giết, cùng người tranh đoạt với nhau mới có thể đạt được Tô gia tán thành, Tô Nhược chỉ cần an an ổn ổn làm nàng công chúa cành vàng lá ngọc là được…… Nhưng gã mặt ngoài vẫn là một anh trai tốt, đối Tô Nhược cũng thập phần yêu thương, đặc biệt khi biết được sau lưng Tô Nhược có Tần Mặc chống lưng.
“Nhược Nhược, Đỗ Khê tồn tại chính là anh chết, em nhẫn tâm nhìn anh chết sao?” Tô Nhược hiển nhiên bị lời nói của Tô Trạm làm cho hoảng sợ, vội vàng hỏi là chuyện như thế nào.
“Đỗ Khê đã biết thân thế hắn, hắn hiện giờ cùng Vân Thiên tổng tài là một đôi, Vân Thiên đối Tô thị chúng ta tàn nhẫn như vậy, tất cả đều là bị hắn phía sau châm ngòi. Hắn cảm thấy hắn bị đổi đều là ba mẹ làm sai, hắn muốn Tô thị sụp đổ, làm Tô gia mất đi hết thảy.” Không thể không nói Tô Trạm cũng còn có chút đầu óc, chưa nói Cố Vân Khê là vì hắn trả thù mà là xả tới trên người Tô gia. Tô Nhược phú quý là Tô gia cho, không có Tô gia liền không có cuộc sống nàng công chúa, ả tự nhiên không thể ngồi xem mặc kệ.
“Hắn hận Tô gia, hận anh, còn nói muốn anh sống cuộc sống không bằng chết.” Ở Tô Trạm xem ra, Đỗ Khê tự nhiên là hận gã, nhưng chắc hẳn là càng muốn đem gã kéo xuống, trở thành người thừa kế Tô thị danh chính ngôn thuận, xét đến cùng bất quá là vì tiền của Tô gia mà thôi. Chẳng lẽ sẽ ngu ngốc thật sự phá đổ Tô thị, làm chính mình hai bàn tay trắng sao?
“Anh hai yên tâm, em sẽ không cho người kia tiến một bước vào cửa Tô gia.” Tô Nhược thở hồng hộc cắt đứt điện thoại, ngay lập tức nhắn tin cho Tần Mặc, hẹn y buổi tối gặp mặt. Tuy rằng lần trước ả cùng Tần Mặc có điểm tan rã trong không vui, nhưng ở trong lòng ả cũng không cho rằng Tần Mặc thật sự sẽ tức giận với ả mà cự tuyệt gặp ả.
Tần Mặc đang bình tĩnh an nhàn ngồi hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào đến từ người yêu, thình lình âm thanh di động có tin nhắn nhắc nhở làm tiêu tan không khí ái muội trong phòng, mày y gắt gao nhăn lại, chửi thầm ‘ tốt nhất có chuyện quan trọng, nếu không, ha hả……’, cúi đầu nhìn thoáng qua tên người gửi, liền trực tiếp đem điện thoại ném qua một bên.
“Như thế nào, tin nhắn tiểu tình nhân cũng không xem.” Cố Vân Khê hài hước cười cười, khóe mắt vũ mị hơi hơi gợi lên, hắn tự nhiên thấy cái tên Tô Nhược trên điện thoại, hắn còn tưởng rằng sẽ là tiểu bảo bối linh tinh gì gì đó.
Tần Mặc cúi người cắn vành tai mượt mà của Cố Vân Khê, dùng hàm răng ma ma, tiếp theo đầu lưỡi vói vào lỗ