“Nhược Nhược, con nói mê sảng cái gì vậy?” Mẹ Tô không thể tin tưởng kinh hô một tiếng, bà không tin Tô Vinh sẽ ngoại tình. Nam nhân kia rất coi trọng thanh danh, không có khả năng làm cho thanh dành của mình có cái vết nhơ lớn như vậy.
“Mẹ, con không nói bậy. Hắn mới là con trai ruột của người cùng ba ba, anh hai mới là con nuôi. Bọn họ năm đó bị người đổi.” Tô Nhược giải thích xong lại chuyển hướng về phía Cố Vân Khê, trong mắt tràn ngập lửa giận, “Ba ba như thế nào cũng là cha ruột của anh, anh như vậy heo chó cũng không bằng?” thanh âm của ả trở nên bén nhọn, lời nói mang theo phẫn hận.
Cố Vân Khê khí định thần nhàn cười, không dao động, tư thái hiển nhiên này càng chọc giận Tô Nhược, ả tức giận giơ tay định tát Cố Vân Khê, lại bị Tần Mặc thô bạo đẩy ngã trên mặt đất.
“Nhược Nhược! Con có làm sao không?!” Mẹ Tô kinh hô một tiếng, bước nhanh đi đến trước mặt Tô Nhược nâng ả đứng dậy.
Tần Mặc tiến lên một bước, ánh mắt nguy hiểm nhìn bọn họ, thanh âm lạnh giống như băng tuyết, “Dám động hắn, cô phải chết!” y đối thanh niên yêu hơn sinh mệnh, tuyệt không cho phép có người mảy may tổn thương hắn.
“Hắn chính là cái bạch nhãn lang (1), là cái tiện nhân! Tôi là em gái ruột của anh, anh như thế nào có thể câu dẫn Tần đại ca!” Tô Nhược cả người bởi vì đã chịu kích thích mà cuồng loạn la to, cặp mắt phượng kia cùng Cố Vân Khê tương tự, mang theo hận ý mãnh liệt. Thẳng đến sau khi mất đi, ả mới hiểu được sủng ái của Tần Mặc rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng. Nhưng mà, hết thảy lại bị một người mà ả khinh thường đoạt đi rồi, ả hận hắn, hận không thể giết chết hắn.
“Xì” Cố Vân Khê vẫn chưa tức giận, mà là nhịn không được cười, “Tôi họ Đỗ, cô họ Tô, chúng ta có quan hệ gì? Tô tiểu thư không cần loạn nhận thân thích bừa bãi.”
Mẹ Tô bị một loạt sự tình này làm mơ hồ, còn đang ở trong sự khiếp sợ, ngơ ngác hỏi, “Nhược Nhược, hắn thật là anh trai con?”
“Đúng vậy.”
“Không phải.”
Hai thanh âm đồng thời vang lên.
Cố Vân Khê đứng lên, đi đến trước mặt Tô Nhược, nhéo cằm ả, “Tôi là anh trai cô sao? Vậy cô có thể giết anh trai ruột của mình?” Đồng tử Tô Nhược kịch liệt co rút lại một chút, hiển nhiên bị những lời này của hắn dọa sợ. Trách không được, Đỗ Khê không giúp Tô gia, trách không được hắn sẽ tuyệt tình như thế, nguyên lai hắn sớm biết hết thảy mọi chuyện. Tô Nhược suy sụp cúi đầu.
“Các người đi đi, Tô gia, Tần Mặc sẽ không quản, bất quá Tô Vinh tôi sẽ giúp các người đem ông ta thả ra. Còn Tô Trạm, ha hả……” Cố Vân Khê cười lạnh một tiếng, Tô Trạm khẳng định sẽ bị hình phạt, trước làm cho gã ở trong tù hai năm thay đổi tính tình, đến lúc đó trở ra cùng người Đỗ gia đoàn tụ, sinh hoạt về sau của bọn họ nhất định sẽ càng xuất sắc.
“Tô phu nhân cũng không cần lại đến, bà muốn biết mọi chuyện thì nên đi hỏi đứa con gái bảo bối của bà thì hơn. Cuối cùng tôi nói lại lần nữa, Đỗ Khê cùng Tô gia không có bất luận quan hệ gì.”
Tô Nhược cùng mẹ Tô thất hồn lạc phách rời khỏi công ty của Tần Mặc, bọn họ mờ mịt chung quanh, tựa hồ nhìn không thấy con đường tương lai phía trước ở đâu.
“Bảo bối, em lại mềm lòng.” Tần Mặc từ sau lưng ôm chặt Cố Vân Khê, ngậm lấy vành tai hắn nhẹ nhàng liếm.
“Hảo hảo nói chuyện, động dục cái gì.” Cố Vân Khê không cho mặt mũi nghiêng thân mình từ trong lòng ngực y rời đi, bưng lên một ly rượu vang đỏ đưa lên miệng nhấp môi một chút, “Coi như đền ơn bọn họ đã sinh ra em.” Mềm lòng sao? Hắn nhưng không cảm thấy. Mất đi cuộc sống giàu sang, từ chỗ cao ngã xuống, mỗi ngày vì gạo, dầu muối, tương dấm, trà,... mà ầm ĩ, loại cuộc sống này có mấy người có thể thừa nhận trụ vững đâu.
………………
Cố Vân Khê sử dụng thế lực của