Vùng núi Vân Nam.
“Bịch, bịch, bịch!” ba con dao găm chuẩn xác đâm trúng ba hướng khác nhau trên thân cây, vị trí tiếp xúc của mũi dao là hồng tâm được người vẽ.
Triệu Quốc Khánh vừa lòng cười một tiếng, bởi vì mắc bệnh tim bẩm sinh, anh ấy không thể vận động kịch liệt giống như người thường được, thậm chí chỉ cần cảm xúc quá kích động một chút cũng có thể khiến cho tim ngừng đập, cho nên anh ấy không thể tham gia huấn luyện giống như những tân binh khác, mỗi ngày chỉ có thể dành ra một chút thời gian tới sau núi đại đội lén lút luyện tập kỹ năng phi dao của bản thân.
“Trong vòng ba mét là mình đã có thể khiến cho con dao không trượt mục tiêu rồi.
” Triệu Quốc Khánh thầm nói trong lòng, trải qua cố gắng hơn một năm, về kỹ năng phi dao, anh ấy đã có một trình độ nhất định rồi, trong khoảng ba mét có thể ném trúng bất kỳ chỗ nào mà bản thân muốn ném.
Nhớ lại chuyện lúc đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội vào một năm trước, Triệu Quốc Khánh đến hôm nay vẫn không quên được, ngày đó bởi vì cảm xúc của anh ấy quá kích động, suýt chút nữa là mất mạng rồi.
Ngày đó vốn là một ngày vui vẻ, nhưng lúc bạn bè thân thiết sắp đến đông đủ, một người phụ nữ mà Triệu Quốc Khánh không hề muốn gặp lại dẫn theo hai người quân nhân chạy tới nhà họ Triệu, mang đến cho nhà họ Triệu một tin dữ.
Anh trai Triệu Ái Quốc đã hy sinh rồi.
Tin tức như sấm sét giữa trời quang đó đã khiến cho buổi mừng thọ lập tức biến thành linh đường.
Ngày hôm đó, ông nội danh xưng là quân thần lần đầu tiên rơi lệ.
Phải biết rằng ông nội chinh chiến cả đời, năm người con trai chết nơi sa trường cũng chưa từng khóc qua, cái chết của đứa cháu trai lại khiến cho người cao tuổi như ông khó có thể khống chế được cảm xúc.
Ngày hôm đó, sau khi Triệu Quốc Khánh biết tin anh trai đã chết, bởi vì cảm xúc quá kích động mà khiến cho tim tạm thời ngừng đập, thiếu chút nữa đã khiến cho ông nội lại mất đi một đứa cháu trai nữa rồi.
Sau khi được cấp cứu lại, Triệu Quốc Khánh cũng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đi lính, trở thành anh hùng giống như anh trai vậy!
Triệu Quốc Khánh là người đàn ông duy nhất trong nhà họ Triệu không đi lính bởi vì thể chất của mình, nhưng dưới sự kiên trì của anh ấy, ông nội và mẹ cuối cùng cũng bỏ cuộc, để cho anh ấy trở thành một tên binh sĩ bình thường trong bộ đội thông thường.
Triệu Quốc Khánh lựa chọn đi lính còn có một nguyên nhân đặc biệt khác, đó chính là vì người phụ nữ đưa tin tử trận của anh trai đến nhà họ Triệu- Tiêu Á Nam.
Nhà họ Tiêu cũng là một nhà làm quan, thế lực trong quân đội cũng không thua kém gì nhà họ Triệu, bởi vì quan hệ của hai nhà khá hòa thuận, trước khi Triệu Quốc Khánh và Tiêu Á Nam ra đời hai nhà họ sớm đã hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ cho hai đứa bé.
Sự việc ấn tượng sâu sắc nhất trong trí nhớ của Tiêu Á Nam chính là năm cô ấy năm tuổi đã đè người dưới thân mình, vô cùng ngang ngược hét lên: “Triệu Quốc Khánh, nếu cậu muốn cưới Tiêu Á Nam này thì phải đánh bại được tôi, Tiêu Á Nam tôi tuyệt đối sẽ không gả cho kẻ hèn nhát!”
Bị một cô bé đè dưới người đã là cái gì?
Đó là một lần khác Triệu Quốc Khánh bởi vì cảm xúc kích động mà suýt chút nữa đã chết rồi, một khoảng thời gian dài sau đó cũng chưa từng gặp lại Tiêu Á Nam, cho đến khi cô ấy đến nhà họ Triệu báo tử.
Cô bé mập nhỏ trong ấn tượng sớm đã trở thành một mỹ nhân tuyệt thế, điều khiến Triệu Quốc Khánh bị đả kích sâu sắc nhất chính là cô ấy thế mà là hai vạch một sao, một thiếu tá chưa đầy mười bảy tuổi!
Sau khi nghe ngóng bên ngoài, Triệu Quốc Khánh mới biết được Tiêu Á Nam sớm đã gia nhập vào bộ đội đặc chủng bí mật nhất ở chỗ anh trai Triệu Ái Quốc, hơn nữa ba lần liên tục đều nhận được giải nhất đánh cận chiến.
Mẹ nó, chênh lệch với con nhỏ này càng ngày càng lớn hơn rồi.
Đi lính, gia nhập vào bộ đội đặc chủng bí mật nhất kia, đánh bại Tiêu Á Nam, trở thành một vị vương lính đặc chủng giống như anh trai, nó đã trở thành lý do khiến cho Triệu Quốc Khánh sống sót trong hơn một năm qua.
Liếc thấy thời gian cũng sắp hết rồi, Triệu Quốc Khánh lau mồ hôi, thu lại ba con dao găm, xoay người đi về phía đại đội, anh ấy vừa mới bước vào doanh trại đã nghe được tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
“Cố lên!”
“Lý Thực Thành, cố gắng lên!”
“Mau tránh đi!”
!
Triệu Quốc Khánh thấy một đám người vây quanh thao trường thì chen lên nhìn một cái, thì ra là thi đấu cận chiến giữa tân binh và cựu binh.
Vì để nhanh chóng nâng cao trình độ chiến đấu của tân binh, đại đội thường xuyên tổ chức một số cuộc thi đánh cận chiến tương tự, cho dù là bị thương nhẹ thì đại đội trưởng cũng sẽ không trách cứ.
Lúc này binh sĩ trên sân thi đấu đều là người của tiểu đội một, tân binh tham gia tên là Lý Thực Thành, đến từ vùng nông thôn Hà Nam.
Lý Thực Thành người cũng như tên, là một người rất thật thà.
Nếu như có người hỏi hắn vì sao muốn đi lính, vậy câu trả lời của hắn cũng chỉ có một, bảo vệ tổ quốc!
Người đối chiến với Lý Thực Thành là một binh nhất, tên là Ngô Mãn Mãn.
Khác với Lý Thực Thành, Ngô Mãn Mãn là binh sĩ thành phố, đi lính hoàn toàn là vì lấy tiếng, tự cho mình là cựu binh nên thường xuyên bắt nạt tân binh.
Lý Thực Thành làm ruộng từ nhỏ, hơn nữa lúc huấn luyện cũng không hề lười biếng, vì vậy thể chất tuyệt đối là hạng một hạng hai trong đám tân binh, nhưng dù sao thì Ngô Mãn Mãn đi lính sớm hơn hắn một năm, áp chế hắn khắp nơi trên sân thi đấu.
Triệu Quốc Khánh chỉ nhìn một lát đã phát hiện ra Ngô Mãn Mãn đúng là âm hiểm, luôn công kích đến chỗ hiểm của Lý Thực Thành, lúc Lý Thực Thành trở về phòng thủ lại ra sát chiêu.
“Ầm!” Thời điểm Lý Thực Thành tránh né Ngô Mãn Mãn đâm vào mắt đã bị đối phương đá vào đũng quần ngã trên mặt đất.
“Mày thua rồi!” Ngô Mãn Mãn đắc ý nói to, đứng ở nơi đó bày ra tư thái của người chiến thắng, kiêu ngạo đảo mắt xung quanh tiếp tục giảng đạo, “Có tên tân binh nào không phục thì có thể lên đây đánh với tao, tiểu đội trưởng này cũng sẽ dạy cho mọi người một vài chiêu bảo toàn tính mạng.
”
Vô liêm sỉ.
Không ít tân binh mang trong lòng sự bất mãn đối với sự công kích của Ngô Mãn Mãn, nhưng lo ngại đối phương là cựu binh nên cũng không dám nhiều lời.
Sau khi ánh mắt Ngô Mãn Mãn quét một vòng, lại dừng trên người Triệu Quốc Khánh, cười đùa nói: “Đây không phải là đại nhân văn thư của chúng ta sao? Thật là hiếm thấy đi, không thì mày lên đây chơi một lát, cũng tốt cho việc hướng dẫn cho chúng ta thuật cận chiến là như thế nào?”
“Anh ta lại muốn khiêu chiến với Triệu Quốc Khánh?”
“Còn là một cựu binh, thật là không có giới hạn.
”
!
Người xung quanh không nhịn được nhỏ giọng nghị luận.
Triệu Quốc Khánh bởi