Một tháng sau.
Sau khi cơ thể Triệu Quốc Khánh trải qua một tháng trị thương đã khôi phục hoàn toàn rồi, ông Tiêu ở bệnh viện với anh hai tuần, sau khi cơ thể của anh ổn định và có hiểu biết về “pháp Kim Châm Đâm Huyệt”, anh lập tức rời đi.
Sáng sớm, bác sĩ trị liệu chính đồng ý cho Triệu Quốc Khánh xuất viện, anh vừa thu dọn hành lý đơn giản đã gặp cửa phòng bị đẩy ra một cái khe.
Chỉ thấy một cái đầu tai to mặt lớn của người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi vào trong nhìn một chút, rồi vội vã cuống cuồng hỏi: “Tiểu Triệu, ở đây không có những người khác chứ?”
Triệu Quốc Khánh nhăn nhẹ trên trán, trả lời: “Bác Trương, chỉ có một mình cháu.”
Bác Trương nghe xong lập tức chen vào trong phòng và đóng cửa lại, lấy từ trong lòng ra một bình rượu cười ha hả nói: “Tiểu Triệu này, ngày hôm nay bác cố ý đến tìm cháu.
Cháu thật sự là thần! Bác để những người gọi là chuyên gia kia trị chứng đau nửa đầu hai năm cũng không có chút hiệu quả nào, ngày hôm qua cháu chỉ đâm cho bác một kim thì ngày hôm nay đã không còn đau đớn chút nào nữa.
Đến đây, hai bác cháu ta uống một chén.”
Triệu Quốc Khánh cười, một tháng qua, bản thân đã nắm được “pháp Kim Châm Đâm Huyệt” rồi.
Lúc nhất thời vô tình bản thân dùng kim châm giúp một người bệnh giảm bớt chứng đau thắt lưng, tiếp theo có một người bệnh khác lại tìm đến cửa để nhờ Triệu Quốc Khánh giúp châm cứu, đến sau đó thì khiến phòng bệnh của anh trở thành nơi tấp nập nhất trong bệnh viện.
Triệu Quốc Khánh làm người rất nhiệt tình, thường có người đến cầu xin mình giúp đỡ, anh sẽ lấy hết sức mình ra châm cứu giúp họ, nên một tháng nay lượng người bệnh anh chữa khỏi cho không đến một trăm cũng hơn chín mươi người.
Những người bệnh xem Triệu Quốc Khánh là người giúp đỡ họ, nhưng thật ra Triệu Quốc Khánh lại vô cùng cảm ơn những người bệnh này, nếu như không châm cứu trên người những người bệnh này thì anh cũng sẽ không hiểu rõ “pháp Kim Châm Đâm Huyệt” nhanh như thế.
Triệu Quốc Khánh cũng có nghiên cứu về “Hoa Đà Y Châm”, chỉ là cơ bản nó kỳ diệu hơn “pháp Kim Châm Đâm Huyệt”, hơn nữa đó lại là bản bị thiếu, anh không có hiểu được cái gì trong một tháng qua, chỉ nhớ một ít cách thức châm cứu cơ bản.
Bác Trương nhìn thấy hành lý của Triệu Quốc Khánh, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Triệu, cháu muốn xuất viện rồi sao?”
Triệu Quốc Khánh gật đầu trả lời: “Đúng, bệnh của cháu cũng khỏi hoàn toàn rồi, ngày hôm nay muốn đi tới ghi danh ở bộ đội.”
“Vậy thì thật quá là đáng tiếc.” Bác Trương cảm thấy bị lạc lõng, ngay sau đó lại lấy được tinh thần, cầm ly nước đổ rượu vào một nửa, nói: “Đúng lúc bác mượn cơ hội này tiễn cháu đi, tương lai có cơ hội chúng ta lại uống cùng nhau một ly!”
Triệu Quốc Khánh không nhận, anh biết bác Trương đã say rượu, chứng đau một nửa đầu cũng một phần do cồn dẫn tới, y tá trong bệnh viện trông coi rất nghiêm, vì thế ông ta tìm cái cơ chạy đến căn phòng của mình lén uống ở đây thôi.
“Bác Trương, rượu này bác bớt uống một chút đi, nếu không trong tương lai lại bị bệnh nhức đầu nữa đó.” Triệu Quốc Khánh lựa lời khuyên nhủ.
Bác Trương hung dữ quát: “Nực cười, đàn ông không uống rượu còn tính là đàn ông sao?” Nói xong, ông ta lại ngửa cổ lên uống hết nửa ly rượu.
“Quốc Khánh, bác Trương có ở trong phòng anh không?” Ngoài cửa, đột nhiên có tiếng y tá vọng vào.
Bác Trương lập tức làm một hành động cầu xin với Triệu Quốc Khánh, tiếp đó ngửa cổ uống sạch rượu còn dư trong ly.
y tá thấy Triệu Quốc Khánh không trả lời lập tức đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bình rượu trong tay bác Trương, mặt cũng tối sầm lại quát: “Hay quá, thật sự là bác trốn ở đây uống rượu!”
Bác Trương nhìn thấy y tá như chuột thấy mèo, chạy té khói đến phía sau Triệu Quốc Khánh, bình rượu cầm trong tay cứ đổ vào trong miệng.
“Bác còn uống!” Y tá vội vàng vọt tới, cướp lấy bình rượu lại phát hiện bên trong không còn giọt nào.
“Cháu trễ một bước rồi!” Bác Trương như đánh thắng một trận, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Y tá bị thái độ cao quý của bác Trương làm ngây ra, ngay sau đó nổi điên, xông ra ngoài, trong tay đung đưa vỏ chai rượu như muốn quyết đấu với bác Trương.
Triệu Quốc Khánh cảm thấy bác Trương là một người đáng yêu, ngày sau ông ta ở bệnh viện này sợ là cũng sẽ có dũng cảm đấu trí với các y tá, anh cười ha hả rồi cầm hành lý lên đi ra ngoài.
Bác Trương trở về phòng bệnh của mình lập tức đóng cửa lại, mặt đầy nghiêm túc quay đầu nhìn một sĩ quan cấp ba đang đợi trong phòng, hỏi: “Đã tìm được chưa?”
“Tìm được rồi, đây chính là thông tin liên quan đến Triệu Quốc Khánh.” Sĩ quan cấp ba vừa nói vừa cầm tài liệu đã chuẩn bị kỹ càng khi trời vừa mới sáng đưa tới, tiếp theo còn bổ sung một câu: “Quân đoàn trưởng, cậu ta có lai lịch rất khủng!”
Trương đoàn trưởng nhận tài liệu vội vã nhìn lướt qua, nhẹ giọng giảng dạy: “Cậu nhóc này là cháu trai của ông Triệu mà, chẳng tránh nhìn cậu ta tôi lại cảm thấy có chút quen mắt.”
Sĩ quan cấp ba vừa nghe đến “ông Triệu” lập tức vẻ mặt sùng bái, là một cựu binh, có ai không biết ông Triệu là thần tượng? “Đoàn trưởng, anh xem phần sau đi.
Một tháng trước, Triệu Quốc Khánh với một tiểu đội bị lính đánh thuê và nhóm ma túy tập kích trong núi, thế mà cậu ta dựa vào sức một mình mình cứu được một nhóm lực lượng binh sĩ trong tay kẻ địch!”
“Ừm, không tệ.” Trương đoàn trưởng cũng nhìn thấy đoạn này, hài lòng gật đầu, nhưng ngay sau đó lông mày của ông ta đã nhíu lại trầm giọng nói: “Cậu ta có bệnh tim?”
“Đúng, nghe nói là bệnh tim bẩm sinh.” Sĩ quan cấp ba trả lời.
“Đáng tiếc.” Trương đoàn trưởng nói rồi vứt tài liệu lên giường, mặt đầy cô độc.
Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Quốc Khánh là lúc Trương đoàn trưởng có một cảm giác, nghĩ rằng tương lai của thằng bé này sẽ trở thành vật báu, lúc biết được Triệu Quốc Khánh là cháu trai của ông Triệu thì cảm giác này mạnh mẽ hơn nữa, nhưng khi nghe đến tên nhóc này bị bệnh tim bẩm sinh thì cảm giác này bị đánh tan nát.
Một người bệnh tim bẩm sinh chắc chắn không thể huấn luyện như người bình thường, cũng không có cách nào trở thành kẻ mạnh đứng đầu trong quân đội.
“Ông Triệu vứt thằng nhóc này vào trong bộ đội bình thường chắc là do nguyên nhân này.” Trương đoàn trưởng cảm thán một tiếng, cho rằng cuộc đời quân đội của Triệu Quốc Khánh nhiều nhất