Bàng Hổ trả lời: "Đừng quên rằng chúng ta vẫn đang ở giữa trận đấu.
Hiện tại tôi đang bị thương.
Nếu tôi ở cùng với mọi người sẽ khiến người ta nghĩ rằng tôi đang trốn dưới sự bảo vệ của ba người các hạ!".
Nói xong hắn ngồi dậy khom mình kính lễ với Triệu Quốc Khánh, với một khuôn mặt đầy chân thành và nói: "Cảm tạ ơn cứu mạng của cậu, nhưng Bàng Hổ tôi tuyệt không phải ôn nhu cần người bảo vệ, tôi muốn tự mình chiến đấu! Tạm biệt."
“Chờ đã.” Triệu Quốc Khánh đột nhiên gọi một tiếng.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Bàng Hổ quay người lại hỏi.
Trần Quốc Khánh đưa một bộ đồ trang bị cho Bàng Hổ và nói: "Mấy thứ đồ này chỗ chúng tôi nhiều, nếu mang theo trái lại sẽ cồng kềnh.
Cậu cầm đi đi."
Bàng Hổ biết Triệu Quốc Khánh sợ rằng lúc hắn gặp lính đánh thuê không có vũ khí, vì vậy hắn ta vô cùng cảm kích nói: “Cảm ơn.” Sau khi nhận vũ khí và trang bị, hắn ta quay người rồi rời đi.
“Bọn chúng đều là lính đánh thuê giết người không chớp mắt, nếu gặp phải nhớ lập tức bắn chết chúng!” Triệu Quốc Khánh nhắc nhở.
Bàng Hổ không đứng lại, từng bước chân chắc nịch rời đi ngày một xa đám Triệu Quốc Khánh ba người bọn họ, hắn muốn dựa vào sức lực của chính bản thân mình để chiến đấu đến cùng.
Mỗi người đều có chủ kiến của riêng mình, và Triệu Quốc Khánh sẽ không ép buộc bất kì ai.
“Tiếp theo phải làm sao đây, tiếp tục tìm lính đánh thuê ư?” Phùng Tiểu Long quay đầu lại hỏi, lúc này Triệu Quốc Thanh nghiễm nhiên trở thành người nòng cốt lãnh đạo trong nhóm chiến đấu ba người.
“Không, lần này chúng ta sẽ đợi lính đánh thuê tự mình dẫn xác tới.” Triệu Quốc Khánh liên tục điều chỉnh kế hoạch tác chiến theo tình hình thực tế.
Sau trận chiến đấu liên tục, Triệu Quốc Khánh đoán rằng bọn lính đánh thuê chắc chắn sẽ cảnh giác, sẽ không phân tán hành động như trước, nếu ba người họ gặp phải một cuộc tấn công quy mô lớn của lính đánh thuê, họ nhất định sẽ bị tổn thất.
Vì vậy, thay vì tìm kiếm lính đánh thuê và có nguy cơ bị phục kích bởi kẻ thù, chi bằng ở đây bố trí phục kích và chờ đợi sự xuất hiện của bọn chúng.
Trong mười phút tiếp theo, Triệu Quốc Khánh sử dụng lựu đạn lấy được từ kẻ thù để làm một số cái bẫy, đồng thời hướng dẫn Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành sử dụng khéo léo những chiếc bẫy này để đối phó với kẻ thù khi gặp nguy hiểm, sau đó ba người họ đã ẩn nấp ở nơi cách cái xác không xa.
Huấn luyện viên Tiêu đã liên lạc lại với ba người huấn luyện khác, biết được lính đánh thuê trong khu vực chiến đấu đang tập trung tại một địa điểm nào đó, trong lòng lại một lần nữa thầm ngưỡng mộ Triệu Quốc Khánh.
“Đội trưởng Tiêu, anh có muốn tranh thủ thời cơ tập hợp lính đánh thuê này để một lần tiêu diệt hết bọn chúng không?” Một huấn luyện viên hỏi, đối với họ mà nói lần này là một cơ hội tốt, chỉ cần tận dụng tốt thì có thể giết sạch tất cả lính đánh thuê trong khu vực chiến đấu.
“Không, chỉ cần bí mật theo dõi đám lính đánh thuê đó là được rồi.” Huấn luyện viên Tiêu ra lệnh, sau đó liền ẩn mình gần chỗ đám ba người Triệu Quốc Khánh, yên lặng chờ đợi trận chiến bắt đầu.
Daniel tập hợp tất cả các thuộc hạ của mình lại với nhau, kết quả rất ngạc nhiên khi biết rằng hắn đã mất đi 5 thuộc hạ.
"Đội trưởng, tên kia thực sự chỉ là lính mới sao?"
"Đội trưởng, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong ngọn núi này có một số người không yếu hơn chúng ta, nếu không thì người của chúng ta đã không dễ dàng bị giết như vậy."
"Phải rồi, ta luôn cảm thấy có người theo dõi chúng ta."
…
Lính đánh thuê bày tỏ ý kiến của họ, bọn họ đều cho rằng ngoài binh lính tham gia chiến đấu, còn có cao thủ lính đặc chủng, chính là lính đặc chủng ngấm ngầm giở trò với bọn họ.
Daniel sắc mặt nặng nề, cẩn thận lắng nghe ý kiến của tất cả mọi người, cuối cùng trầm giọng nói: “Dù là kẻ nào chống lại chúng ta, chúng ta đều phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ!” hắn nói với một ánh mắt lạnh lùng, 4 thuộc hạ còn lại ai nấy đều vực dậy tinh thần.
Bọn họ tuy không phải mạnh nhất trong lính đánh thuê bầy sói, nhưng chắc chắn rất ưu tú.
"Chúng ta đã thay đổi kế hoạch hành động, tiếp theo đây mọi người phải cùng nhau hành động cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ."
“Rõ!” Bốn tên lính đánh thuê đáp lại.
Daniel đích thân dẫn đầu mở đường, và họ đi về hướng nơi cuối cùng phát ra tiếng súng, đó là nơi hứa hẹn nhất để gặp Triệu Quốc Khánh hoặc tìm ra kẻ đang bí mật theo dõi họ.
Đám ba người Triệu Quốc Khánh có đủ kiên nhẫn, Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành thậm chí đã ngụy trang đơn giản bằng cỏ dại dưới sự giúp đỡ của Triệu Quốc Khánh, để họ có thể hoàn toàn dung nhập vào bụi cỏ mà không dễ dàng bị kẻ thù phát hiện.
Tới rồi.
Lý Thực Thành cảm thấy hơi kích động khi phát hiện phía đối diện có một bóng người đang lắc lư, khẩu súng trên tay cũng khẽ lắc lư theo.
Đã gần trưa, nơi đám ba người Triệu Quốc Khánh đang ẩn nấp có tầm nhìn tuyệt vời, họ có thể nhìn thấy cảnh vật cách xa hàng trăm mét, nên ngay khi có người xuất hiện, lập tức đã bị bọn họ phát hiện rồi.
Có một bóng người đang đi xung quanh cách đó hơn 300 mét, từ trang phục của hắn có thể nhận ra hắn chính là lính đánh thuê.
“Thực Thành, bình tĩnh.” Triệu Quốc Khánh nhắc nhở, nhưng trong lòng lại hiện lên một tia nghi hoặc.
Tên lính đánh thuê phía đối diện có vẻ rất thận trọng, nhưng trên thực tế lại lộ ra rất nhiều khuyết điểm, tựa hồ là cố ý bước ra để cho ba người họ nhìn thấy.
Không đúng, tên lính này có thể là mồi nhử.
Chỗ của Triệu Quốc Khánh ngày càng xa tầm mắt của bọn lính đánh thuê.
“Đúng.” Lý Thực Thành đáp, má áp trên báng súng, mắt ngắm súng đúng mục tiêu tên lính đánh thuê phía trước.
Khoảng cách 300 mét là quá xa, ngay cả với khẩu súng bắn tỉa trong tay, cậu ta cũng không thể chắc chắn lấy mạng được kẻ thù chỉ bằng một phát súng, vì vậy cậu ta kiên nhẫn chờ đợi thời cơ tốt hơn đến.
Ngay khi Triệu Quốc Khánh cẩn thận kiểm tra đằng sau tên lính đánh thuê, một hình ảnh phản chiếu lóe lên từ sau tảng đá cách tên lính đánh thuê cả trăm mét.
Mặc dù không thể nhìn thấy mục tiêu, Triệu Quốc Khánh chắc chắn rằng có ai đó đang ẩn nấp sau tảng đá, rất có thể gã ta đang cầm một khẩu súng bắn tỉa, phản quang chính từ ống ngắm trên khẩu súng.
Kẻ bắn tỉa, lần này