Đối mặt với sự truy lùng của ba nghìn binh lính, trên đường đi anh đã giao chiến với hai mươi tên lính đánh thuê, sau khi bị thương nặng, anh kiên trì ở trong rừng gần hai ngày, cuối cùng cũng có được một suất tham gia cuộc thi quân sự.
Bất cứ ai cũng vui mừng khi biết tin như vậy, nhưng Triệu Quốc Khánh thì không hề.
“Triệu Quốc Khánh, tôi nói cậu có suất tham gia trận đấu quân đoàn, cậu có nghe thấy không?” Sư đoàn trưởng tưởng Triệu Quốc Khánh không nghe thấy liền lặp lại.
Triệu Quốc Khánh khẽ gật đầu tỏ vẻ rằng anh đã nghe thấy, sau đó đưa mắt nhìn Tiêu Văn Nghĩa hỏi: “Huấn luyện viên Tiêu, tiểu đội trưởng Phùng và Thực Thành thế nào rồi?”
“Cả hai người đều ổn rồi, tiếp theo nghỉ ngơi và tập luyện phục hồi là được.” Tiêu Văn Nghĩa đáp.
Sau đó Triệu Quốc Khánh lại hỏi: “Hai người bọn họ có thể hoàn toàn bình phục trước khi bắt đầu trận đấu quân đoàn không?”
Tiêu Văn Nghĩa thắc mắc tại sao Triệu Quốc Khánh lại hỏi như vậy, chỉ đáp: “Sau này tôi sẽ đưa họ đến bệnh viện quân khu điều trị, còn bốn mươi lăm ngày nữa mới bắt đầu cuộc thi quân đoàn, chỉ cần điều trị đúng cách, bọn họ rất có thể hoàn toàn bình phục.”
Triệu Quốc Khánh gật đầu, ánh mắt lại chuyển sang sư đoàn trưởng, nói: “Sư đoàn trưởng, tôi không muốn tham gia trận đấu quân đoàn nữa.”
“Cậu không muốn tham gia nữa?” Sư đoàn trưởng kinh ngạc, có ai bỏ ra biết bao công sức, khó lắm mới có suất tham dự cuộc thi lại chủ động từ bỏ chứ?
Triệu Quốc Khánh nghiêm túc nói: “Đúng vậy, sư đoàn trưởng.
Tôi không muốn tham gia trận đấu nữa, có thể nhường suất của tôi cho một trong hai người Phùng Tiểu Long hoặc Lý Thực Thành không?”
Bây giờ sư đoàn trưởng mới hiểu ý của Triệu Quốc Khánh, khó xử nói: “Cái này… sở dĩ tổ chức cuộc thi sư đoàn là vì muốn chọn ra người thích hợp nhất tham gia cuộc thi quân đoàn, tuy tôi hiểu ý của cậu nhưng rất tiếc rằng tôi không có cách nào làm theo yêu cầu của cậu.
Cho dù cậu thật sự từ bỏ cuộc thi, suất đó cũng không thể nhường cho bất kỳ ai trong số họ.”
“Tôi hiểu rồi.” Triệu Quốc Khánh thầm thất vọng, anh biết tham gia cuộc thi quân đoàn cũng là mong ước của Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành, vốn nghĩ bản thân có thể nhường suất của mình cho họ, bây giờ lại…
“Quốc Khánh, tôi tin rằng nếu hai người họ biết rằng cậu có ý nghĩ như vậy đã rất đủ rồi.
Hơn nữa, suất này là do cậu tự giành được, cho dù sư đoàn trưởng đồng ý để họ đi, tôi nghĩ họ cũng không cần đâu!” Tiêu Văn Nghĩa an ủi.
“Đúng đấy Quốc Khánh, suất này do cậu tự giành được, cậu nhất định phải trân trọng mới đúng.
Vào cuộc thi, lính đặc chủng, con đường cậu phải đi còn rất dài!” Sư đoàn trưởng nói theo.
Triệu Quốc Khánh bỗng nhớ tới một chuyện, nhìn chằm chằm Tiêu Văn Nghĩa nói: “Đúng rồi! Huấn luyện viên Tiêu, lúc thi đấu cuộc thi lữ đoàn, ba người bọn tôi cũng vì chiến đấu với lính đánh thuê nên mới được đặc biệt tham gia cuộc thi sư đoàn, lần này anh có thể nghĩ cách để hai người họ tham gia cuộc thi quân đoàn không?”
“Cái này…” Tiêu Văn Nghĩa khó xử.
Triệu Quốc Khánh coi chuyện này đơn giản quá rồi, ba người họ được đặc cách tham gia cuộc thi sư đoàn, Tiêu Văn Nghĩa đã phải dùng rất nhiều quan hệ, còn mất bao nhiêu quan hệ.
Hơn nữa, chuyện này một lần còn được, hai lần liên tiếp sẽ khiến người khác không phục.
“Quốc Khánh, đừng làm đội trưởng Tiêu khó xử nữa, nếu có thể thì tôi đã nghĩ cách cho hai người họ tham gia rồi!” Sư đoàn trưởng nói bên cạnh, ở đây có lẽ chỉ có một mình anh ta hiểu vì sao Tiêu Văn Nghĩa thấy khó xử.
Tiêu Văn Nghĩa ngại hỏi quân đoàn trưởng vì quân đoàn trưởng nổi tiếng tàn nhẫn, hành động theo quy tắc và không bao giờ để ý đến tình cảm cá nhân.
“Được rồi.” Triệu Quốc Khánh bất lực thở dài.
“Cậu không cần lo lắng cho hai người họ, dù năm nay hai người bị loại ở đây nhưng dựa vào khả năng của hai người họ, tôi đảm bảo năm sau chắc chắn sẽ có thể tham gia cuộc thi quân đoàn, thậm chí còn có thể đi xa hơn!” Tiêu Văn Nghĩa an ủi.
Triệu Quốc Khánh gật đầu, trong lòng thắt lại.
Nghỉ ngơi một đêm, trời vừa sáng đã có một chiếc trực thăng y tế đậu ở sân sư đoàn, Triệu Quốc Khánh, Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành ăn sáng xong liền bị đưa đến bệnh viện trị liệu và phục hồi.
Tiêu Văn Nghĩa không đi chung, quân y đặc chủng còn rất nhiều chuyện cần đến anh, nhưng trong thời gian ba người trị liệu, chỉ cần anh có thời gian sẽ đến tham họ.
Tiêu Văn Nghĩa có kỳ vọng đặc biệt đối với Triệu Quốc Khánh, anh ta hy vọng Triệu Quốc Khánh từ bỏ ý định gia nhập đội đặc chủng Phi Long và gia nhập đội quân y đặc chủng của mình, nhưng bị Triệu Quốc Khánh từ chối.
Tôi không có bằng tốt nghiệp y khoa chuyên nghiệp.
Đây là lý do mà Triệu Quốc Khánh đưa ra.
Bằng cấp y khoa cái con khỉ!
Thứ Tiêu Văn Nghĩa nhìn trúng không phải là một tờ giấy không quan trọng, mà là tiềm năng thực sự của một người.
Anh ta biết Triệu Quốc Khánh từ nhỏ đã quen với những cuốn sách y học do ông nội tặng cho, hơn nữa anh còn chút thành tựu Kim Châm Đâm Huyệt của nhà họ Tiêu, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ trên cơ hầu hết các bác sĩ chuyên khoa có văn bằng cao đẳng.
Tuy nhiên, Tiêu Văn Nghĩa quan trọng là tùy duyên, không bao giờ ép buộc người khác.
Cánh của quân y đặc chủng lúc nào cũng mở rộng chờ cậu, đây là lời hứa của Tiêu Văn Nghĩa với Triệu Quốc Khánh.
Trong nháy mắt, ba người Triệu Quốc Khánh ở trong bệnh viện quân khu được một tháng, một tháng qua ba người nhận được điều trị và huấn luyện phục hồi tốt nhất, sức khỏe đã cải thiện được 70% đến 80%.
Đặc biệt là Triệu Quốc Khánh, người luôn kiên trì tập luyện Hình Ý Quyền mỗi ngày.
Ngay từ khi anh tham gia cuộc thi sư đoàn, Hình Ý Quyền của anh đã bước vào giai đoạn thứ hai, chắc khỏe xương.
Sau một tháng tập luyện bền bỉ này, anh nhận ra rằng Hình Ý Quyền cũng rất hữu ích trong việc phục hồi chấn thương của một người sau khi bước vào giai đoạn chắc khỏe xương, tốc độ hồi phục của