"Dù sao chân của cậu đã như vậy rồi, nên nếu tôi không trị hết được thì đối với cậu mà nói cũng không có tổn thất gì." Triệu Quốc Khánh nói.
Lời này thật sự làm người khác tổn thương, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Cả người Phong Cốc Tuấn sửng sốt một chút rồi sau đó thoải mái cười: "Anh nói đúng dù sao tôi cũng không thiệt hại gì, để cho anh nhìn một chút thì cũng đâu có gì đúng không?" Nói xong liền ngồi xuống rồi cuốn ống quần lên.
Vết sẹo lớn cỡ mười lăm mười sáu cm như con rết ở cẳng chân Phong Cốc Tuấn, chỉ mới nhìn thôi đã làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ, nên cũng không biết lúc trước Phong Cốc Tuấn đã phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ to lớn.
Triệu Quốc Khánh lấy ra một kim châm rồi một bên thì đâm vào vết sẹo còn một bên hỏi: "Tôi nghe nói rằng chấn thương này là do Lãnh Vô Sương gây ra, có thể nói cho tôi biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì không?"
Cũng không biết có phải là do kim châm đâm vào nên cảm thấy đau đớn hay là do nhắc tới vấn đề này lần nữa nên kích thích Phong Cốc Tuấn, mà anh ta không tự giác run rẩy một chút.
"Sau khi bước vào khóa huấn luyện bộ đội đặc chủng thì chúng tôi sẽ giống như bộ đội đặc chủng chân chính, có thể chấp hành một số nhiệm vụ để chiến đấu chỉ là cấp bậc nhiệm vụ chiến đấu sẽ tương đối thấp một chút.
Lúc ấy vừa vặn tôi và Lãnh Vô Sương có chạm mặt nhau, mà chỉ có một trong hai người chúng tôi mới có thể tiến vào bộ đội đặc chủng để trở thành bộ đội đặc chủng chân chính, vì thế chúng tôi liền đánh nhau.
Tuy rằng Lãnh Vô Sương bị tôi đánh bại nhưng mà chân của tôi lại bị Lãnh Vô Sương làm cho bị thương, cũng chính là các vết sẹo mà hiện tại anh đang nhìn thấy.
Tôi còn chưa kịp xử lý miệng vết thương thì kẻ địch đột nhiên xuất hiện, vì cứu Lãnh Vô Sương mà tôi phải mang vết thương cùng kẻ địch tác chiến, sau khi chiến đấu kết thúc thì chân của tôi trở thành bộ dạng này." Phong Cốc Tuấn kể lại.
Dù đã trôi qua một năm, nhưng khi nhắc tới khoảnh khắc lúc đó đã trải qua thì vẫn làm cho Phong Cốc Tuấn cảm thấy một tia thống khổ tràn lên.
"Nói như vậy là cậu từ họng súng của kẻ địch mà cứu Lãnh Vô Sương?" Triệu Quốc Khánh hỏi.
Phong Cốc Tuấn đáp: "lúc ấy nơi đó cũng chỉ có hai người là tôi và cậu ta, mà cậu ta đã bị tôi đánh cho ngất xỉu nên nếu tôi không cứu thì cậu ta nhất định sẽ bị chết trong tay kẻ địch."
Phùng tiểu Long ở một bên căm giận mà nói: "Cái tên Lãnh Vô Sương này thật là, cậu là bởi vì cứu cậu ta nên mới thành như vậy, thế mà một chút cảm kích cũng không có!"
Phong Cốc Tuấn cười khổ một tiếng, nói: "Cũng không thể nói như vậy, Lãnh Vô Sương cũng là bởi vì tôi mới mất đi tư cách trở thành bộ đội đặc chủng, huống hồ cậu ta cũng không biết vết thương của tôi sẽ khiến trở thành người tàn tật, cho nên không thể hoàn toàn trách cậu ta.
Mặt khác tên Lãnh Vô Sương này cũng chỉ có một ít cố chấp, chứ bản chất của cậu ta thì cũng không xấu."
Triệu Quốc Khánh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phong Cốc Tuấn một cái, so với người tên Lãnh Vô Sương mới nói thì Phong Cốc Tuấn càng thích hợp trở thành một bộ đội đặc chủng hơn, dù là thực lực hay là tư tưởng suy nghĩ.
"Tôi… vết thương của tôi có thể trị sao?" Phong Cốc Tuấn có chút khẩn trương hỏi, sau khi bị thương cậu ta đã đi qua không ít bệnh viện, gặp qua không ít bác sĩ nhưng mà cũng không có ai có thể chữa trị được.
"Có thể trị." Triệu Quốc Khánh trả lời chắc chắn.
"Thật sự có thể trị sao?" Phong Cốc Tuấn kích động mà kêu lên.
Triệu Quốc Khánh hơi hơi mỉm cười: "Thực tế thì tôi đã trị hết, cậu có thể đi vài bước thử xem."
Đã trị hết!
Không chỉ có Phong Cốc Tuấn không thể tin mà ngay cả Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành, những người đã ở bên Triệu Quốc Khánh bao năm nay cũng nghi ngờ, chỉ sau vài câu nói thế mà Triệu Quốc Khánh đã chữa khỏi vết thương nặng của Phong Cốc Tuấn?
Phong Cốc Tuấn nửa tin nửa ngờ mà đứng dậy rồi đi tới vài bước, chỉ có lúc vừa mới bắt đầu thì thân thể theo thói quen có chút lắc lư qua lại, nhưng lúc sau thì giống như người bình thường mà đi ngay thẳng.
"Thần, anh thật sự là thần!" Phong Cốc Tuấn kích động mà kêu lên rồi chạy qua vội vài bước, giống như là đứa trẻ con nhảy nhảy, cuối cùng chạy tới trước mặt Triệu quốc khánh hỏi: "Rốt cuộc Anh đã làm cách nào để chữa khỏi cho tôi?"
Triệu Quốc Khánh trả lời: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là huyết mạch có chút không thông nên hồi nãy tôi đã dùng kim châm đả thông huyết mạch của cậu, nên cậu đã trở nên tốt hơn."
Lời nói rất đơn giản nhưng thực tế thì thật cao siêu.
Ngẫm lại các bác sĩ Tây y chuyên khoa nhiều như vậy mà cũng chưa có biện pháp chữa khỏi căn bệnh của Phong Cốc Tuấn, nên liền hiểu ra đây là một căn bệnh rất khó.
May là Triệu Quốc Khánh biết được《phương pháp Kim Châm Đâm Huyệt》và 《Hoa Đà Y Châm》của Tiêu gia, nếu không thì Phong Cốc Tuấn sẽ tàn tật cả đời.
Lúc lúc mới đầu thì Phong cấp Tuấn cũng chỉ bởi vì Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành nên đối với Triệu Quốc Khánh có chút hảo cảm, nhưng hiện tại hoàn toàn đem Triệu Quốc Khánh trở thành ân nhân, kích động mà nói: "Triệu Quốc Khánh, Phong Cốc Tuấn - tôi thề tại đây, nếu tương lai có một ngày anh có yêu cầu gì cần tôi trợ giúp nhưng không trái với nguyên tắc, thì dù vượt lửa hay qua sông thì Phong Cốc Tuấn - tôi cũng tuyệt đối sẽ không chúc nhíu mày!"
Triệu Quốc Khánh cười nói: "Tiểu đội trưởng Phong, tôi không cần cậu giúp tôi.
Tôi chỉ mong cậu đừng từ bỏ ước mơ được vào quân đội, hi vọng khi năm sau gặp lại thì tôi có thể thấy cậu trong đội đặc chủng Phi Long."
Vết thương trên đùi làm cho Phong Cốc Tuấn từ bỏ hết thảy ước mơ vào quân đội nhưng hiện tại… ước mơ của cậu ta một lần nữa rực lửa, tình thần phấn chấn tràn đầy năng lượng mà kêu lên: "Yên tâm, sang năm Phong Cốc Tuấn - tôi nhất định sẽ vào đội đặc chủng Phi Long!"
Để cảm ơn thì Phong Cốc Tuấn giới thiệu cho Triệu Quốc Khánh một số các cuộc thi quân sự và yêu cầu cần chú ý khi vào huấn luyện tại bộ đội đặc chủng.
Từ trong lời nói của Phong Quốc Tuấn thì Triệu Quốc Khánh cũng biết là lần thi tham