Trong bóng tối, một người đàn ông tóc vàng mặc đồ ngụy trang ngồi trên tảng đá, dựa vào thân cây nhàn nhã hút xì gà.
Ông ta chính là Bond- trưởng đoàn của binh đoàn lính đánh thuê Bầy Sói.
Hoàn toàn khác với tên gọi Bầy Sói dữ tợn và tai tiếng của bản thân, Bond không có vẻ gì là hung dữ, ngược lại khuôn mặt của ông khiến người khác cảm thấy khá gần gũi.
Sự xuất hiện của Bond đã làm cho cả khu thi đấu trở thành chiến trường thật sự.
Trong khi hút thuốc trong bóng đêm vốn là chuyện vô cùng mạo hiểm, rất dễ bị kẻ địch phát hiện hoặc trở thành đối tượng công kích của tay bắn tỉa.
Nhưng ngược lại Bon rất thong dong, điều này đến từ sự tự tin của ông ta.
Trong phạm vi trăm mét không ai có thể đe dọa được ông ta.
Sau khi chậm rãi nhả một ngụm khói thuốc, ánh mắt của Bond nhìn về hướng mười một giờ, trong phạm vi hơn trăm mét có một cái bóng cực kỳ linh hoạt, đang lặng lẽ chạy về phía ông ta.
"Đoàn trưởng." Người tới chào kiểu quân đội với ông ta.
Bond nhìn chằm chằm đối phương, khuôn mặt đầy sẹo, hoàn toàn biến dạng khiến người ta vừa thấy đã sợ, đôi mắt lạnh lẽo, cả người toát ra sát ý nồng đậm.
Đừng nói là trẻ con ngay cả một người lớn bình thường cũng sẽ sợ chết khiếp bởi khuôn mặt biến dạng và hơi thở chết chóc đến từ địa ngục khi nhìn thấy anh ta.
Đây là Ma Lang - người mà Bond thích nhất trong binh đoàn lính đánh thuê Bầy Sói đại đội trưởng của chiến đội Huyết Lang!
Ngoài khuôn mặt như thần chết và hơi thở chết chóc khiến người ta sợ hãi ra, Ma Lang chỉ sử dung một khẩu súng trường hoàn toàn tự động kiểu Mỹ.
Các trang bị khác thì không khác gì lính đánh thuê Bầy Sói bình thường, nhưng đây mới là chỗ khủng bố nhất của anh ta.
Tuy anh ta sử dụng trang bị vũ khí thông thường nhưng lại có thể phát huy sức chiến đấu siêu cường.
Lính đặc chủng tiêu chuẩn sao?
Bond cười thầm.
Chỉ có ông ta mới biết, trong binh đoàn lính đánh thuê này, trước khi gia nhập binh đoàn lính đánh thuê Ma Lang là lính đặc chủng thật sự có xuất thân từ một trong mười mười lực lượng đặc biệt mạnh nhất thế giới.
Lúc đó trong khi Ma Lang đang trốn tránh sự truy sát thì vô tình được Bond cứu, sau đó anh ta nghiễm nhiên gia nhập binh đoàn lính đánh thuê Bầy Sói, dùng bí danh Ma Lang để che đậy thân phận của mình.
Trước ngực của Ma Lang cũng đeo huy hiệu của binh đoàn lính đánh thuê Bầy Sói, màu vàng kim.
Nhưng chỗ răng sói có thêm một vết máu tươi, như thể vừa cắn nát con mồi, đây chính là logo đặc trưng của chiến đội Huyết Lang.
"Mọi người đã đến đông đủ rồi chứ?" Bond hỏi.
"Đủ." Ma Lang trả lời vô cùng ngắn gọn.
Bond hài lòng gật đầu, thời gian không khác với dự đoán của ông ta.
Bond vừa nghĩ tới mục tiêu của chuyến đi này lại bực mình.
Thậm chí còn hối hận vì lúc đó đã nhận nhiệm vụ đơn giản này.
Mục tiêu chỉ là tân binh, nhưng binh đoàn lính đánh thuê Bầy Sói đã mất nhiều người như vậy, ảnh hưởng tiêu cực mà nó mang tới cũng rất đáng kinh ngạc.
Thử nghĩ xem, ngay cả một tân binh mà bọn họ cũng không giải quyết được.
Nếu việc này bị truyền ra ngoài, còn ai mướn binh đoàn lính đánh thuê Bầy Sói của bọn họ làm việc nữa chứ? Vì vậy, lần này Bond mới đích thân ra tay, với quyết tâm dù hy sinh hết binh đoàn cũng phải tiêu diệt cho được Triệu Quốc Khánh.
"Ma Lang, truyền lệnh của tôi, ở nơi này dù có gặp bất kỳ ai cũng giết cho tôi." Bond lạnh nhạt nói, ông ta không chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ mà còn muốn mượn cơ hội này để tạo tiếng tăm cho binh đoàn lính đánh thuê Bầy Sói lần nữa.
"Vâng." Ma Lang lạnh lùng đáp.
"Hành động đi." Bond nói xong lại hút xì gà.
"Vâng." Ma Lang đáp lại, sau đó xoay người rời đi, lặng lẽ như lúc anh ta đến.
Hành động vào ban đêm rất nguy hiểm.
Nhất là khi biết có lính đánh thuê đang lẻn vào, trận chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào
Triệu Quốc Khánh cầm mã tấu trong tay, sau lưng vác theo khẩu súng bẳn tỉa, đạn bắn không chết người khiến nó trở nên vô dụng.
Triệu Quốc Khánh bước đi rất cẩn thận để bản thân không rơi vào cạm bẫy hoặc mai phục của kẻ địch.
"Rào." Tiếng động yếu ớt như mũi dao khơi dậy thần kinh nhạy bén của Triệu Quốc Khánh, khiến anh lập tức dừng lại, nấp xuống.
Mục tiêu ở hướng mười giờ.
Triệu Quốc Khánh đảo mắt nhìn xung quanh, phán đoán mục tiêu chỉ cách anh ba mươi mét.
Đừng coi thường khoảng cách ba mươi mét, ban ngày còn đỡ, nhưng khi trời tối cộng thêm cây cối um tùm, đừng nói là ba mươi mét, dù chỉ trong vòng mười mét cũng rất khó tìm được mục tiêu.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Triệu Quốc Khánh ngồi xổm xuống hẳn, chuẩn bị lao vào hoặc phóng dao để giải quyết đối thủ bất cứ lúc nào.
Mục tiêu rất cảnh giác, nhưng không để ý đến Triệu Quốc Khánh, từng bước tới gần Triệu Quốc Khánh, nhưng cách mười mét đột nhiên dừng lại.
Phát hiện mình ư?
Triệu Quốc Khánh lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Nếu đối phương phát hiện ra anh thì đã dừng lại từ lâu rồi, chứ không phải bây giờ mới dừng lại.
"Ào ào." Lại có tiếng động truyền tới, lần này xa hơn hướng mười giờ một chút, như thể đang theo sát mục tiêu đầu tiên.
Nếu là hai tên lính đánh thuê thì thật phiền phức, Triệu Quốc Khánh duỗi tay trái lên hông chậm rãi lấy ra một cây mã tấu khác.
Ban ngày anh diệt mấy tên lính, nên hơn mười mấy cây mã tấu của bọn họ đều trở thành chiến lợi phẩm trong tay anh.
Với hai cây mã tấu trong tay, Triệu Quốc Khánh tự tin hơn một chút, chỉ cần đối thủ hơi mất cảnh giác, anh vẫn rất tự tin dùng dao bay để giải quyết hai mục tiêu cùng một lúc.
Mục tiêu thứ hai cũng cảnh giác và dừng lại sau khi mục tiêu đầu tiên dừng lại.
Cứ như vậy ba bên âm thầm giằng co trong bóng tối hơn mười giây, sau đó một tiếng kêu yếu ớt từ mục tiêu cách xa Triệu Quốc Khánh nhất vang lên: "Tiểu đội trưởng, có phải là anh không?"
Lý Thực thành!
Triệu Quốc Khánh nhận ra tiếng kêu của Lý Thực Thành, như vậy tiểu đội trưởng trong miệng cậu ta là Phùng Tiểu Long, cũng là mục tiêu đầu tiên.
"Thực Thành." Mục tiêu đầu tiên cũng kêu một tiếng, quả nhiên là Phùng Tiểu