Hy vọng vẫn đến kịp.
Trong lòng Triệu Quốc Khánh ít nhiều vẫn có chút lo lắng, sợ những người tham gia khác sẽ không kiên trì nổi đến lúc bọn họ đến.
Trận chiến diễn ra trên một sườn đồi, Lãnh Vô Sương và ba người tham gia khác bị bao vây ở trên đỉnh, còn những người tập kích bọn họ cũng chỉ có bốn người.
Bốn người tham gia chiến đấu với bốn tên lính đánh thuê, trong đó còn có Lãnh Vô Sương, người này là lính đặc chủng tiêu chuẩn của năm ngoái, bọn họ thảm hại như vậy là bởi vì trong tay không có vũ khí chống lại kẻ địch.
Bốn tên lính đánh thuê mỗi người đều có vũ trang, đạn dược đầy đủ, còn bốn người tham gia trừ một khẩu súng trường tự động kiểu Mỹ cướp được từ tay kẻ địch đang ở trong tay Lãnh Vô Sương ra, những người khác chỉ có một con dao quân đội là có thể tác chiến.
Cũng may mà Lãnh Vô Sương đã có được một khẩu súng trường tự động trước khi chạm trán với những tên lính đánh thuê, nếu không bốn người bọn họ đã sớm bị kẻ địch bắn chết rồi.
Lãnh Vô Sương tháo băng đạn ra nhìn một chút, sắc mặt trở lên khó coi, trong băng đạn chỉ còn lại năm viên đạn, đợi sau khi hết đạn thì hắn cũng giống như những người khác chỉ có thể dùng dao quân đội chiến đấu.
“Tiểu đội trưởng Lãnh, bọn họ lại muốn tấn công rồi, làm sao đây?” Một trung sĩ hỏi.
So với Lãnh Vô Sương, tuổi của ba người còn lại đều lớn hơn một chút, nhưng vì Lãnh Vô Sương là lính đặc chủng tiêu chuẩn của năm ngoái, nên ba người đều vô cùng kính trọng Lãnh Vô Sương, đều hành động theo hắn.
“Tiểu đội trưởng Lãnh, kẻ địch bên này lên rồi.
” Một trung sĩ khác nhẹ giọng gọi.
Lãnh Vô Sương vội vàng quay họng súng, nằm bò trên đá, thấy một tên lính đánh thuê đang lặng lẽ leo lên, cách mọi người không đến trăm mét.
“Pằng, pằng, pằng.
” Vài viên đạn găm vào tảng đá trước mặt Lãnh Vô Sương, hắn theo bản năng rụt đầu lại, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn.
“Tiểu đội trưởng Lãnh, quân địch bên này cũng lên rồi.
”
“Còn có bên này.
”
Kẻ địch ở bốn hướng đồng thời phát động tấn công.
Kẻ địch tìm ra đám người Lãnh Vô Sương thiếu vũ khí đạn dược, do đó mới dám tấn công trắng trợn như vậy, bọn họ biết Lãnh Vô Sương lần này chỉ có thể tập kích kẻ địch của một hướng.
Bốn người Lãnh Vô Sương cũng là chiếm được lợi thế địa lý mới có thể tạm thời đánh một trận với kẻ địch, nhưng nếu đợi kẻ địch lên thì hoàn toàn xong rồi.
“Còn ngây ra đó làm gì, mau đẩy tảng đá xuống!” Lãnh Vô Sương thét lên một tiếng.
Tảng đá to đã sớm được chuẩn bị bị đẩy xuống, nhưng tác dụng lại vô cùng có hạn, chỉ là tạm thời ngăn cản bước đi của kẻ địch, sau khi tránh được tảng đá kẻ địch sẽ lại vây đánh.
“Tiểu đội trưởng Lãnh, không có tác dụng!” Một người kêu.
Sắc mặt của Lãnh Vô Sương càng thêm khó coi, không nói chuyện, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào tên lính đánh thuê đang từ phía dưới leo lên.
Tên lính đánh thuê vô cùng xảo quyệt, biết trong tay Lãnh Vô Sương có súng, vì vậy mỗi lần đều ẩn núp trước, lúc nổ súng ép Lãnh Vô Sương cúi đầu né tránh mới nhanh chóng di chuyển về phía trước thu hẹp khoảng cách giữa hai bên.
Khoảng cách càng ngày càng gần, nhưng Lãnh Vô Sương muốn bắn chết đối phương bằng một phát súng lại không đơn giản như vậy.
Bảy mươi mét, sáu mươi lăm mét, sáu mươi mét…
Lần này Lãnh Vô Sương không nổ súng vội, đợi kẻ địch từng bước tiến đến gần mình, có bảy tám phần nắm chắc mới bóp cò.
“Pằng pằng pằng…” Một mạch năm phát đạn được bắn ra.
Tên lính đánh thuê phía đối diện tránh được phát thứ nhất, nhưng không tránh được những phát đạn còn lại, hắn ngã xuống sau bốn viên đạn.
“Đi theo tôi!” Lãnh Vô Sương hét một tiếng, chống tay vào tảng đá rồi nhảy qua, đi về phía thi thể của tên lính đánh thuê.
Sau khi tên lính đánh thuê phía đối diện đã chết, vòng vây của kẻ địch giống như một khe hở, không chỉ giúp mọi người phá được vòng vây, mà còn có thể từ trên thi thể bổ sung vũ khí và đạn dược.
Ba người khác vừa mới nghĩ cùng Lãnh Vô Sương đột phá vòng vây, nhưng lại nghe thấy một loạt tiếng súng vang lên, mưa đạn tập kích về phía Lãnh Vô Sương, làm Lãnh Vô Sương giật mình nhanh chóng nhảy về núp phía sau công sự.
Kẻ địch lại đuổi tới tiểu đội bốn người, khe hở vừa mở ra lại bị bịt kín lại.
“Khốn nạn!” Lãnh Vô Sương thầm mắng một tiếng.
Tình hình càng thêm xấu, một người hỏi Lãnh Vô Sương: “Tiểu đội trưởng Lãnh, bây giờ phải làm sao?”
“Hỏi tôi làm gì, sao không tự hỏi bản thân mình?” Lãnh Vô Sương nổi cáu trả lời một câu.
Người lính vừa hỏi kia bị mắng đến mức không nói nên lời, mặt lúng túng đứng một chỗ.
Sau khi có chút thở gấp, Lãnh Vô Sương bình tĩnh lại, ném súng trong tay sang một bên, lôi dao quân đội ra, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm các người muốn đầu hàng hay không, muốn sống sót rời khỏi đây thì cầm chắc dao của mình, đợi có cơ hội cùng tôi xông ra!”
Ba binh sĩ nhìn nhau, mỗi người nắm chặt dao quân đội trong tay.
Thà rằng chết trong trận chiến nơi sa trường, cũng không làm tù binh tham sống sợ chết!
Hơn nữa, kẻ địch quyết tâm muốn giết bọn họ, cho dù có đầu hàng cũng là đường chết, điều này càng khiến bốn người Lãnh Vô Sương gia tăng ý chí xung phong liều chết.
Năm mươi mét, bốn mươi mét, ba mươi mét…
Bốn người Lãnh Vô Sương núp sau công sự không nhúc nhích, mỗi con mắt đều lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ địch đang lao đến, đợi cơ hội tốt nhất đến.
Dao ngắn đối đầu với súng trường hoàn toàn tự động, trừ phi là đợi kẻ địch đến trước công sự mới hành động, nếu như xông ra thì chỉ có một con đường chết.
Bảy tên lính đánh thuê vũ trang đầy đủ làm sao lại sợ mấy người lính bình thường không có đạn dược, bọn họ chẳng kiêng nể gì từng bước đến gần bốn người Lãnh Vô Sương.
Mười mét, chín mét, tám mét…
Lúc một tên lính đánh thuê chỉ cách bốn người Lãnh Vô Sương năm mét, Lãnh Vô Sương quát một tiếng lao ra.
“Giết!”
Bốn người lính biến thành những dũng sĩ không sợ chết lao ra ngoài, trong tay bọn họ thứ có thể dùng để chiến đấu chỉ có một con dao quân đội.
“Pằng pằng pằng…” Lính đánh thuê bóp cò.
Đạn xuyên qua vai của Lãnh Vô Sương, nhưng hắn lại không dừng lại, dao quân đội trong tay tàn nhẫn đâm vào tim kẻ địch, đồng thời hắn giật lấy vũ khí của đối phương, chuyển người