Trên đỉnh núi ở phía bắc, một nam một nữ đứng trên cây cầm ống nhòm để xem biểu hiện của Triệu Quốc Khánh.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên mặt bôi thuốc màu đậm, mặc bộ đồ "ngụy trang", trên lưng đeo một khẩu súng bắn tỉa ngụy trang, toàn bộ hòa làm một với thân cây, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra anh ta.
Người nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt lạnh lùng, trên người mặc quần áo màu đen không tỏa ra hơi thở nào, giống như cô ấy vốn dĩ không có ở nơi này, mà là một hư ảnh mà thôi.
Sau khi nhìn thấy Triệu Quốc Khánh thuận lợi chỉ dẫn đồng đội tiêu diệt hơn chục tên lính đánh thuê, trên khuôn mặt của người đàn ông thoáng qua một nụ cười mỉm, anh ta đặt ống nhòm xuống, nói với cô gái cách đó không xa: "Trung tá Tiêu, xem ra anh ta không yếu như mọi người đã nói.
"
Trung tá Tiêu!
Cô gái chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, nhưng đã là một trung tá rồi!
Cô gái đặt ống nhòm xuống, để lộ khuôn mặt vẫn chói mắt trong những minh tinh, cô ấy chính là Tiêu Á Nam, vị hôn thê của Triệu Quốc Khánh.
Tiêu Á Nam liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ta là Tống Phi Dương- đội trưởng bộ đội đặc chủng Phi Long, biệt danh "Thần rình", chỉ dựa vào một khẩu súng bắn tỉa nhưng không biết anh ta đã g!ết chết bao nhiêu kẻ địch rồi.
Sau khi Tống Phi Dương nhận được tin tức nhập cảnh của lính đánh thuê, anh ta mới dẫn theo người đuổi tới đây, nhưng không ngờ lại gặp được Tiêu Á Nam, nhiệm vụ truy quét lính đánh thuê tạm thời bị gác lại, anh ta và Tiêu Á Nam cùng xem màn biểu diễn của Triệu Quốc Khánh.
Thành thật mà nói, Tống Phi Dương vô cùng coi trọng Triệu Quốc Khánh, không chỉ bởi vì anh ấy là em trai của Triệu Ái Quốc, mà còn bởi vì màn biểu hiện vừa rồi của anh ấy.
Có thể coi đội lính đánh thuê Chó Sói là một trong những đội lính đánh thuê yếu nhất so với các đội lính đánh thuê khác, nhưng xét cho cùng, dù sao bọn họ cũng là những người lính đánh thuê l!ếm máu trên đầu mũi dao, năng lực chiến đấu của từng người vượt xa những binh lính thông thường.
Lúc đầu, Tống Phi Dương còn lo lắng đám người Triệu Quốc Khánh sẽ chết dưới họng súng của lính đánh thuê, nhưng màn biểu hiện của Triệu Quốc Khánh lại khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên, anh ta chỉ có thể dùng một từ để miêu tả, xuất sắc!
Tiêu Á Nam liếc nhìn Tống Phi Dương nhưng lại không nói gì, cô ấy cầm ống nhòm lên nhìn.
Lúc này, một tin nhắn đột nhiên phát ra từ máy truyền tin được giấu trong tai của Tống Phi Dương khiến sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, anh ta kinh ngạc hét lên với Tiêu Á Nam: "Không xong rồi, trong số những tên lính đánh thuê đó có một người không phải là thành viên của đoàn lính đánh thuê Chó Sói, vừa mới xác nhận thân phận của gã ta là rừng cây sói "
Rừng cây sói là một lính đánh thuê đi một mình, năng lực chiến đấu của gã có thể so sánh với năng lực chiến đấu của cả bầy sói.
Sau khi biết được tin này, vẻ mặt của Tiêu Á Nam có chút thay đổi, nhưng cô ấy vẫn nói rất bình tĩnh: "Đội trưởng Tống, bảo người của anh hành động đi.
"
“Hành động, lập tức hành động ngay!” Tống Phi Dương ra lệnh hành động, nhưng trong lòng vẫn có một chút lo lắng, người của anh ta chạy tới đây nhanh nhất cũng phải mất ba phút, mà trong ba phút này có thể xảy ra rất nhiều chuyện.
“Xào xạc.
” Tai của Triệu Quốc Khánh nhạy bén cử động, ngón tay anh ấy ấn lên cò súng, nhanh chóng chuyển họng súng về nơi phát ra âm thanh.
Một bóng người nhảy ra khỏi bụi cỏ cách đó hai mét, động tác của gã quá nhanh, tay phải vừa mới nắm lấy nòng súng, tất cả đạn do Triệu Quốc Thanh bắn [email protected] đều bị bắn hụt, sau đó tay trái của gã như cái kìm sắt ghìm chặt cổ họng của Triệu Quốc Khánh.
Đám người Phùng Tiểu Long quay lại khi nghe thấy tiếng súng nổ thì đã muộn rồi, Triệu Quốc Khánh chẳng những bị đối phương kẹp vào cổ, mà khẩu súng cũng bị đối phương đoạt lấy rồi.
“Bỏ súng xuống, nếu không tôi sẽ giết tên nhóc này!” Người đàn ông có vết sẹo lạnh lùng nói.
Đám người Phùng Tiểu Long lập tức ngớ ra tại chỗ, Lý Thực Thành là người đầu tiên phản ứng lại, cậu hét vào mặt gã mặt sẹo: "Anh thả Quốc Khánh ra nhanh đi! Quốc Khánh bị bệnh tim, nếu anh cứ như vậy thì sẽ g!ết chết Quốc Khánh đó!"
Triệu Quốc Khánh vì không thở được nên tim đập nhanh hơn, sắc mặt khó coi giống như sẽ chết bất cứ lúc nào.
“Thật thú vị.
” Người đàn ông mặt sẹo liếc nhìn Triệu Quốc Khánh, lần thứ tư nói ra lời nói như vậy, sau đó nói với đám người Phùng Tiểu Long: “Vậy thì chúng mày hành động nhanh lên, nếu không tiểu tử này chết cũng đừng trách tao.
”
“Tiểu đội trưởng.
” Tiểu đội phó lo lắng gọi.
Triệu Quốc Khánh vừa mới cứu mọi người, tất nhiên mọi người không thể nhìn anh ấy chết, nhưng nếu bỏ súng xuống thì mọi người sẽ rơi vào nguy hiểm.
Phùng Tiểu Long gần như không chút nghĩ ngợi, lập tức hét lên: “Bỏ súng xuống.
” Nói xong, anh thả súng trường trong tay xuống, nhìn chằm chằm từng cử động của người đàn ông mặt sẹo.
Những người khác không cam lòng, nhưng bọn họ không có cách nào khác, vì Triệu Quốc Khánh bọn họ chỉ có thể ném vũ khí trong tay xuống đất.
“Tốt lắm, bây giờ lùi lại mười mét, nhanh lên!” Người đàn ông mặt sẹo nói tiếp.
Phùng Tiểu Long khẽ giơ tay lên, mọi người lập tức lùi ra sau mười mét.
Người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng cười một tiếng, sau đó vứt khẩu súng trong tay xuống, nắm chặt tay đấm vào tim của Triệu Quốc Khánh.
“Bụp!” Một đấm này ngay cả những tảng đá cứng cũng bị đấm vỡ, huống chi người bị bệnh tim bẩm sinh như Triệu Quốc Khánh.
Triệu Quốc Khánh chỉ cảm thấy có một ngoại lực cực lớn đập vào tim của mình, sau đó hai mắt tối sầm không nhìn thấy gì nữa, toàn bộ đại não như ngừng hoạt động.
"Chết thật rồi? Thằng nhóc này cũng dễ bị đánh bại quá đi.
"
Triệu Quốc Khánh mơ hồ nghe thấy có người đang nói, sau đó liền bị ném ra ngoài.
“Trời ơi, anh dám g!ết chết Quốc Khánh, tôi sẽ liều mạng với anh!” Giọng nói của Lý Thực Thành vang lên, tiếp theo là một tiếng hét đau thương.
“Mọi người cùng nhau lên!” Phùng Tiểu Long rống lên.
"A! a! a” Ngay sau đó vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Khi tim ngừng đập, Triệu Quốc Khánh tưởng rằng mình đã chết, nhưng tại sao anh vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu gào của đồng đội?
“Không thể chết, mình không thể chết ở chỗ này!” Triệu Quốc Khánh hét lớn, nhưng người ngoài hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của anh, anh giống như rơi vào hố đen không đáy.
“Quốc Khánh.
” Một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt