4
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Vân Gián và tôi đưa mẹ anh ấy về trước, sau đó nhiệm vụ đóng giả hôm nay của tôi sẽ hoàn thành!
Nhưng trong thế giới tiểu thuyết này, kiểu gì cũng sẽ có chuyện ngoài ý muốn.
Ngay khi tôi và Vân Gián đặt đồ đạc xuống và chuẩn bị rời đi, chúng tôi được thông báo rằng khu vực này đã bị phong toả vì một nguyên nhân nào đó.
Điều này có nghĩa là tôi, ông sếp gian thương và dì Thẩm Vận phải cách ly cùng nhau ít nhất 14 ngày.
Khi nghe tin, tôi sốc xỉu, Vân Gián cũng kinh ngạc, và ngay cả dì Thẩm Vận, người luôn tỏ ra lạnh lùng cũng lúng túng không biết phải làm gì.
Sau khi ngây người gần một phút, dì Thẩm Vận mới ngập ngừng nói:
"Vậy hai đứa ở chỗ này đi, có đủ phòng ngủ. Chỉ là mấy ngày trước mẹ đã ký hợp đồng phát trực tiếp sinh hoạt thường ngày, máy móc đều đã chuẩn bị xong xuôi, trong khoảng thời gian này sẽ được lên sóng."
“Tạm thời như vậy đi.” Vân Gián thở dài một hơi, ngồi ở trên sô pha mở ứng dụng điều khiển từ xa.
“Em có một câu hỏi.” Tôi lặng lẽ giơ bàn tay nhỏ lên nói: “Trong thời gian cách ly, có lương không sếp?”
“Có.” Vẻ mặt Vân Gián có phần không nói nên lời.
Ở trong nhà mẹ của ông chủ tận hưởng kì nghỉ nhưng vẫn có lương là trải nghiệm như thế nào?
Sếp thực sự làm tôi cảm động đến nỗi tôi muốn khóc đến chếc!
"Cảm ơn ông chủ! Em sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ công ty. Em là một bé ốc vít nhỏ*, nơi nào cần em, em đều có mặt!"
(trong bộ phim <Gia đình Fiksikov>, ngoài con người thì còn có gia đình ốc vít, họ có thể biến hình và sống trong các loại thiết bị gia dụng, ý nữ9 muốn nói cô ấy là kiểu người linh hoạt.)
"Em có giỏi nấu ăn không?"
"Hả? Sao hỏi vậy?"
"Vậy tại sao em lại vẽ bánh* giỏi như vậy?"
(ý của nam9 là nói kháy nữ9, bắt nguồn từ câu hoạ bính sung cơ nghĩa là người ta vẽ hình miếng bánh lên giấy cho đỡ đói, sử dụng trí tưởng tượng để an ủi bản thân rằng mình chỉ nhìn thôi đã no rồi, nghĩa bóng là chỉ sự viễn vông không có thật.)
Người này phiền phức quá, anh ấy không biết khích lệ nhân viên chút nào.
Là một nhà lãnh đạo, nếu anh không biết quan tâm nhân viên thì sẽ sớm lụi tàn thôi!
Dù sao thì, tôi được ở lại nhà của nữ thần rồi, yayy!
Dưới sự hướng dẫn của nữ thần, tôi đã tham quan dinh thự lớn của dì ấy.
Nữ thần cũng nói rằng tôi có thể mặc quần áo mới và sử dụng các sản phẩm chăm sóc da của dì ấy.
Điều này thực sự tuyệt vời, và sẽ càng hoàn hảo hơn nếu không có ông sếp mặt liệt ở đây.
Vừa vào phòng, tôi lao ngay lên chiếc giường lớn, tâm trạng cũng hơi phức tạp.
Vốn là một nữ chính trong truyện ngược, lẽ ra tôi nên tránh xa nam chính, nhưng bây giờ chúng tôi phải ở bên nhau vì những yếu tố không thể kiểm soát.
Bởi vì sự xuất hiện của tôi và An Mông, cốt truyện hẳn là có sự thay đổi rồi?!
Nghĩ cũng chả hiểu, thôi cứ kệ nó vậy.
Bụng tôi gào thét rồi, tôi quyết định xuống lầu kiếm gì đó để lót dạ.
Khi tôi xuống dưới, nữ thần và Vân Gián đều đang dùng máy tính để làm việc.
Sao mọi người tập trung thế? Điều này khiến cho tôi trông như một kẻ lười biếng.
“Con xuống đúng lúc lắm, dì có chuyện muốn bàn với con,” Dì Thẩm Vận đặt máy tính xuống rồi nhìn tôi.
"Dạ dì cứ nói đi ạ."
"Dì đã nhận một chương trình trực tiếp một thời gian trước, và nó sẽ bắt đầu quay vào ngày mai. Họ đã thiết lập xong máy quay từ hai ngày trước," dì vừa nói vừa chỉ vào một số máy bên cạnh.
“Vậy chúng ta cũng phải lên sóng à?” Không hổ là ông chủ, Vân Gián đã chỉ ra vấn đề.
“Đành chịu thôi,” dì Thẩm Vận nhướng mày và nói.
"Tuy nhiên, con có thể đeo khẩu trang. Trong phòng ngủ không có camera nên hai đứa có thể sinh hoạt bình thường trong đó. Nhưng vì buổi phát sóng trực tiếp cuộc sống hàng ngày của mẹ nên tổ đạo diễn muốn có sự tương tác nhiều hơn. Mong hai con hợp tác với mẹ. Tổ đạo diễn có thể trả thêm tiền thưởng."
Vân Gián cứ im lặng, mặc dù tôi hơi động lòng, nhưng tôi không dám phát ra âm thanh.
“Con nghĩ thế nào?” Có lẽ dì Thẩm Vận biết rằng con trai mình rất khó thuyết phục, vì vậy dì ấy bắt đầu chuyển hướng sang phía tôi.
Tôi làm gì cũng được miễn là kiếm được tiền! Nhưng tôi không dám nói.
"Hahaha con có thể thử."
"Nếu Tri Tri đã đồng ý, vậy thì chuyện này coi như được giải quyết xong!"
??? Tôi đã đồng ý khi nào? Em không có, em không có, nữ thần đừng nói vậy!
Vân Gián chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận nó.
Bàn bạc xong cũng đã tối rồi, khi tôi còn đang nghĩ xem nên bắt đầu hỏi về bữa tối như thế nào thì bụng tôi đã không kiềm được mà réo lên.
Tôi nhìn lên, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Vân Gián do dự và hỏi tôi, "Em có thể nấu ăn không?"
"Không" Tôi lắc đầu.
"Vậy bình thường ba bữa em ăn thế nào?"
"Mua đồ ăn ngoài, anh chưa thử bao giờ sao?"
"Bớt ăn ngoài đi, không có tốt cho sức khỏe đâu."
"Vân tiên sinh, đồ ăn nhanh có thể không an toàn, nhưng nếu là em tự nấu ăn, có khi sẽ bị ngộ độc mất."
"Hai đứa không phải là một đôi sao? Sao nhìn xa lạ vậy?" Dì Thẩm Vận đột nhiên lên tiếng.
"A? Tụi con là..., à tụi con yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, giống như vừa gặp đã muốn kết hôn á dì." Vì công việc, tôi bắt đầu bịa chuyện vô nghĩa.
Vân Gián mỉm cười, nhìn tôi và gật đầu.
Dì Thẩm Vận gật đầu, không hỏi thêm câu nào, chủ đề quay về bữa tối.
Cả ba chúng tôi đều không ai biết nấu ăn nên chỉ có thể ngơ ngác nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh.
"Mẹ, sao mẹ không nấu mà trữ nhiều đồ thế?"
"Không phải quay phim sao? Mẹ nghĩ mình có thể diễn tiết mục tự học nấu ăn. Với lại mẹ đang cố gắng thực hiện một bộ phim, đạo diễn nói mẹ hơi bất thường, ông ấy muốn mẹ thay đổi."
"Giờ thì sao?"
Cả ba chúng tôi ngồi trên sô pha, bụng cồn cào.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Vân Gián đành cắn răng đi trộn salad.
"Ăn đại đi, anh chỉ biết làm cái này."
Giờ đói lắm rồi, tâm trạng đâu mà suy nghĩ nữa, nhào vô ăn thôi.
Nhưng tôi có một cái dạ dày khổng lồ, ngay khi tôi vừa nằm xuống giường, bụng tôi lại hò reo.
Chao ôi, chờ gỡ bỏ phong tỏa, nhất định phải ăn bánh xèo, mì xào, thịt quay, vịt quay, gà rán, xúc xích, lẩu, thịt cừu hấp,
đuôi hươu hấp, gà quay, ngỗng quay...
Càng nghĩ càng thấy đói hơn.
Tôi dậy mở cửa sổ, há miệng hướng Tây Bắc hớp chút gió Tây Bắc cho đỡ cơn đói.
5
Sáng hôm sau tôi đi xuống nhà và thấy rằng tất cả các máy quay đã được bật.
Ban đầu tôi và Vân Gián có hơi không thoải mái, sau khi ăn xong cả hai cùng về phòng.
Nói về bữa ăn, salad là tất cả những gì chúng tôi ăn trong những ngày qua.
Rau xanh mướt, trong đó có vài miếng tôm và vài miếng thịt bò, Vân Gián còn cắt thêm vài lát chanh.
Nói ra thì, món ăn này ngang tầm với các món trong căn tin Hàn Quốc.
"Anh Vân Gián, sao lại có chanh?"
"Cho đỡ ngấy."
"Mấy con tôm và mấy miếng thịt bò này thật sự rất béo sao?"
"Ừ, em không thấy không thấy vậy sao?"
Sau khi ăn salad trong nhiều ngày, mặt tôi trở nên xanh mét, và ngay cả dì Thẩm Vận cũng không thể chịu đựng được nữa.
"Phải làm sao đây? Hai đứa có thể làm món khác được không?"
Đúng vậy, bản thân tôi cũng không biết làm, còn phải dựa vào anh ấy.
KHÔNG! Là một người phụ nữ độc lập trong thời đại mới, phải can đảm đối mặt thử thách!
Hơn nữa, bây giờ mỗi khi ngửi thấy mùi xà lách là tôi lại muốn nôn.
Tôi bắt đầu xem các video dạy cách làm đồ ăn!
Nửa giờ sau, bộ não tôi nói rằng tôi đã học được.
Tôi ngạo nghễ đeo tạp dề vào, lấy dao ra, rửa sạch một đống hành, gừng, tỏi, hơn mười phút sau mới chọn xong thực phẩm nấu ăn.
“Cái này người ta gọi là ra vẻ.” Thấy tôi chuẩn bị hơn nửa tiếng vẫn chưa vào được việc, Vân Gián bắt đầu phàn nàn.
"Đến lúc em làm xong thì anh đừng hòng ăn!"
Nói xong, tôi lấy khoai tây ra và bắt đầu nhớ lại cách làm khoai tây bào sợi trong video.
Đầu tiên, cắt nhỏ khoai tây.
Để tôi thử!
Mười phút sau, khoai tây ra khỏi nồi.
Thật ra tôi cũng không hiểu sao những người trong video kia lại có thể làm đẹp như vậy.
Khi nấu những món như thế này, nếu chưa chín thì cho thêm nước, nếu nhạt thì thêm chút muối, mặn thì thêm đường, dù sao thì cũng cho tất cả dầu, muối, mắm và giấm vào.
Sau nửa tiếng, cuối cùng ba chúng tôi cũng ngồi xuống bàn.
“Dì, anh Vân Gián, cháu không biết thái sợi nên cháu làm khoai tây chiên.” Tôi giải thích.
"Dù sao nhìn cũng được, mỏng hay không đều không quan trọng."
Sếp lại nói kháy tôi! Vậy anh là người đầu tiên ăn đi!
“Anh Vân Gián, ăn thử đi!” Tôi gắp một miếng vào bát của Vân Gián.
Vân Gián sững sờ trong giây lát, rồi thong thả đưa vào miệng.
Anh đặt bát xuống, đi vào bếp và trộn một món salad khác.
Có tệ đến thế không? Hừ, đúng là lợn rừng không ăn được cám!
Tôi nếm thử một chút, rồi ngay lập tức đưa đũa với lấy bát salad.
Thấy vậy, dì Thẩm không ăn món kia nữa và bắt đầu ăn salad.
Sau bữa ăn này, tôi vẫn không muốn bỏ cuộc, vì vậy tôi bắt đầu mày mò làm những món ăn mà video nói rằng tôi có thể tự nấu.
Bữa đầu tiên, tôi muốn làm bánh bao, và sau đó tôi đã thành công nấu được một bát súp.
Cũng may hương vị không tệ, Vân Gián rưng rưng nước mắt ăn hai bát lớn.
Bữa thứ hai, tôi dùng mì trong tủ lạnh để làm ba bát mì lớn.
Lần này hương vị rất tốt, ngay cả Vân Gián cũng không thể nói lời phê bình.
Chỉ là dì Thẩm Vận cắn vài miếng rồi bỏ đũa xuống.
"Dì ăn không ngon sao?"
Dì Thẩm Vận lắc đầu, "Không, nó rất ngon, nhưng nó quá nhiều calo. Dì sắp đi diễn rồi, cần phải giữ eo."
"Nhưng món mì này...!"
"???"
"Không có quá nhiều mỡ đâu, dì cứ tin con!"
Thẩm Vận dường như bị tôi thuyết phục, dì ấy ngây người một lúc rồi cầm đũa ăn tiếp.
Hít hà, thơm quá!
Bởi vì tôi đã làm thành công món mì trộn dầu, tôi thấy rằng mình có tài năng trở thành một blogger ẩm thực và tôi bắt đầu nghiên cứu tất cả các loại thực phẩm một cách nghiêm túc hơn.
Lúc đầu, dì Thẩm Vận cũng do dự trong việc giảm cân, nhưng lần nào dì ấy cũng bị tôi thuyết phục.
"Kem này vừa mới lấy ra khỏi tủ lạnh, không có calo, ăn xong sẽ không lên kí."
"Túi khoai tây chiên lớn mới có nhiều calo, ăn túi nhỏ thì dì sẽ không tăng cân đâu."
"Thịt gà béo sao? Ăn kèm dưa leo là giảm béo liền, vòng một miễn chê!"
Sau hai ngày, chúng tôi tham gia nhóm bán đồ ăn nhanh, có gì cứ đặt hàng về nhà.
Pizza thịt nướng KFC, vịt hầm cách thuỷ,...
Còn dì Thẩm Vận? Dì ấy tự lừa dối chính bản thân mình!
"Ngửi mùi rau diếp và ăn thịt nướng, dì có thể đánh lừa bộ não của mình rằng chúng ta đang ăn rau diếp!"
"Ăn pizza, dạ dày của người Trung Quốc không tiêu hoá thức ăn nước ngoài, không tăng cân!"
"Ăn thức ăn Đông Bắc, đồ ăn là của Đông Bắc, chúng ta người Nam cơ mà, không liên quan sẽ không mập?!"