Á...
Sầm Từ ngạc nhiên, nếu quả thực cô nói câu ấy trong khi chân tay mình vẫn còn lành lặn, thì nghe không khác gì như đang làm nũng cả.
Tần Huân nhân cơ hội nhét một miếng táo vào miệng cô.
Táo rất ngọt, mọng nước, cắn một cái rất đã khát. Khi vị ngọt của táo đi qua khoang miệng rồi trôi xuống cổ họng, Sầm Từ cảm thấy dường như trái tim mình được lấp đầy.
Nhưng...
"Cô không nhớ được những chuyện xảy ra sau tai nạn ư?" Tần Huân rất thông minh.
Sầm Từ á khẩu.
Thấy vậy, Tần Huân mỉm cười, đút cho cô thêm mấy miếng táo: "Cô có tính cảnh giác rất cao, điều này vừa có lợi vừa có hại. Lợi là cô có thể tự bảo vệ bản thân mình, hại là điều này khiến cô vô hình chung xa lánh với tất cả mọi người. Nhất là với người đã cứu mạng cô, hơn nữa..." Anh liếc nhìn cánh tay mình: "Lại còn làm cho người đó bị thương."
Sầm Từ bị chọc cười, khóe môi khẽ cong lên.
Tần Huân ngẩn ngơ nhìn cô trong giây lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đút táo cho cô.
"Đúng là tôi không nhớ được gì." Sầm Từ nói thật.
Cô không nhớ sau vụ tai nạn đó mình được đưa đến bệnh viện thế nào, cũng không hề nhớ đã nói chuyện với Tần Huân lúc ở trên xe cứu thương, càng không nhớ được chuyện Tần Huân bế cô vào phòng cấp cứu.
Nhưng những việc này là sự thật.
Phía ngực áo sơ mi của Tần Huân bị ướt, có lẽ do anh đã rửa sạch vết máu bám vào, đó là vết máu trên trán của cô.
Tần Huân khẽ gật đầu. Hiện tượng này cũng thường gặp, sau tai nạn bất ngờ một số người sẽ xuất hiện tình trạng mất trí nhớ tạm thời. Đây được coi là cơ chế tự bảo vệ của bộ não mà người ta thường hay nói tới.
"Thế còn lúc đang lái xe thì sao?" Anh hỏi tiếp
Ban nãy được hỏi câu này, Sầm Từ ngập ngừng không muốn trả lời, nhưng hiện tại cô đã không còn muốn giấu giếm nữa, cô nói: "Tôi đã nhìn thấy một người, trông quen lắm, nhưng có thể do tôi hoa mắt. Hơn nữa, lúc lái xe tôi nghe thấy một bài hát rất quái lạ, nhưng ngẫm lại thì chuyện này cũng dễ hiểu, có thể là do mạng bị lỗi."
Tần Huân mỉm cười, đưa miếng táo cho cô: "Các bác sĩ tâm lý đều tự hỏi, tự trả lời như vậy à?"
Sầm Từ nói: "Chẳng qua tôi không tin trên đời này có yêu ma quỷ quái thôi."
"Ngoại trừ yêu ma quỷ quái, cũng không phải là không có cách giải thích khác."
"Ví dụ như?"
Tần Huân ngước mắt nhìn cô, trong khoảnh khắc ấy ánh mắt anh cất chứa điều gì đó tăm tối mơ hồ, khiến Sầm Từ cảm thấy không hiểu, nhưng cảm giác này nhanh chóng tan biến, làm cô lầm tưởng mình đang chỉ bị hoa mắt. Bởi ngay sau đó, Tuần Huân liền nở một nụ cười nhàn nhạt, cất giọng nói dịu dàng êm ái: "Cô là bác sĩ tâm lý mà, sao lại hỏi tôi?"
Sầm Từ cảm thấy như mình đã bị lừa vào tròng.
Điện thoại trên đầu giường rung lên, là cô ấy, một tin nhắn thoại.
Sầm Từ không với lấy điện thoại được, Tần Huân giúp cô, ấn mở tin nhắn thoại đưa lên tai cô. Nhưng phòng bệnh yên tĩnh, giọng của Thang Đồ trong tin nhắn lại quá to, nên nội dung tin nhắn vang lên rõ ràng trong căn phòng chỉ có hai người...
"Tần Huân thanh toán xong viện phí cho cậu rồi. Sầm Từ, cậu nói thật với tôi đi, hai người đang hẹn hò có phải không?"
***
Nửa đêm, Trạm Tiểu Dã đang ngủ say thì bừng tỉnh.
Trong phòng rất lạnh, rèm cửa dày che kín khung cửa sổ bỗng dưng khẽ khàng đung đưa. Trạm Tiểu Dã trở người xuống giường, đến gần cửa sổ vén rèm, cửa sổ đang mở, gió đang thổi vù vù vào phòng.
Trạm Tiểu Dã nhớ rất rõ trước khi đi ngủ đã đóng cửa sổ rồi mà.
Cậu ta vươn tay đóng cửa sổ.
Nhưng đúng lúc kéo cánh cửa vào, cậu trông thấy trên tấm kính thình lình xuất hiện một bóng đen.
Trạm Tiểu Dã giật nảy mình, cứng đờ người.
Bóng đen kia cứ như thể được dính lên kính cửa sổ, đằng sau là màn đêm đen kịt, nhưng cái bóng ấy có vẻ còn đen hơn cả đêm tối, bởi đường nét của cái bóng hiện ra rất rõ.
Là một bóng người.
Trạm Tiểu Dã chôn chân đứng im trước cửa sổ.
Phòng ngủ của Trạm Tiểu Dã lắp cửa khung gỗ, lồng kính mờ. Cửa không hoàn toàn bằng gỗ là bởi cha mẹ Trạm Tiểu Dã muốn giám sát không cho cậu ta thức đêm. Vì thế ngay lúc này, chút ánh sáng từ phòng khách chiếu vào khiến cái bóng đó nổi bật, rõ ràng in trên lớp cửa phòng bằng kính mờ. Cũng là vì Trạm Tiểu Dã kéo rèm ra làm cho chiếc bóng hắt lên cửa sổ.
Nó chưa đi vào, và vẫn cách Trạm Tiểu Dã một cánh cửa.
Tựa như bóng đen trên cửa kính đang chăm chú nhìn tất cả mọi thứ trong phòng ngủ.
Trạm Tiểu Dã không dám quay đầu lại, đờ đẫn nhìn chằm chằm bóng
người trên cửa sổ, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, đầu óc quay cuồng. Hóa ra khi sợ hãi đến tột cùng, con người không thể hét thành tiếng, cũng không thể nhấc chân để chạy đi.
Đột nhiên, cái bóng chuyển động!
Trạm Tiểu Dã như được ai mở chốt, chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất. Tấm rèm trượt khỏi tay cậu ta, lặng lẽ che lại cửa sổ.
Không kịp suy nghĩ, bản năng của cơ thể được kích hoạt. Trạm Tiểu Dã quay phắt người lại, lưng tựa sát vào tường, trân trối nhìn cửa phòng ngủ.
Bóng người kia rõ ràng đang đi qua đi lại, nhưng chỉ đi đi lại lại quanh quẩn ngoài cửa phòng ngủ của cậu. Người kia đi rất chậm, từng bước, từng bước, dường như Trạm Tiểu Dã còn nghe được cả tiếng giầy ma sát với nền nhà.
Trạm Tiểu Dã sợ đến nỗi hai hàm răng va lập cập vào nhau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, lông tơ khắp người dựng đứng hết lên. Cậu ta nuốt nước miếng, liên tục tự nhủ với bản thân: Không sao, không sao, nó không vào được... Bác sĩ Sầm đã dặn, chỉ cần mặc kệ nó, nó sẽ không làm hại mình...
Cậu ta nhắm chặt mắt, mấy giây sau lại mở mắt ra.
Lần này cậu lại càng hoảng sợ hơn.
Bóng người kia lại bất động.
Y hệt như ban nãy đứng ngoài cửa phòng.
Chỉ có điều... tay của cái bóng kia đặt lên chốt cửa.
Trạm Tiểu Dã đột nhiên nín thở, trợn to hai mắt, hình như cậu ta nhìn thấy... chốt cửa đang bị nó từ từ vặn xuống.
***
Lúc Sầm Từ gặp Trạm Tiểu Dã ở câu lạc bộ Môn, cậu ta không phải ổn lắm. Cậu ta co người, cuộn tròn trên ghế sô pha, cánh tay ôm chặt đôi chân, khuôn mặt thì vùi sâu trong đó. Sau khi gặp Sầm Từ, mẹ Tiểu Dã nắm chặt tay cô như gặp được vị cứu tinh, bà nói với giọng rất khẩn thiết: “Phải làm sao đây bác sĩ Sầm? Thằng bé Tiểu Dã cứ như bị điên rồi ấy.”
Cánh tay của Sầm Từ bị bà ta siết lại rất đau, cô cau mày.
Bấy giờ mẹ Tiểu Dã mới nhận ra mình siết quá mạnh, vội vàng buông tay ra: "Xin lỗi bác sĩ Sầm, tôi có nghe nói cô gặp tai nạn giao thông, nếu không phải vì Tiểu Dã bị như này..."
"Không sao, Tiểu Đào, em đưa người nhà của bệnh nhân ra ngoài trước đi." Dương Tiểu Đào nhanh nhẹn đặt cà phê lên bàn rồi đưa mẹ Tiểu Dã rời khỏi phòng điều trị.
Sầm Từ xoa xoa cánh tay cho bớt đau. Không chỉ có tay mà đầu cô cũng đau vì vừa phải nghe mẹ Tiểu Dã than thở khóc lóc. Sau vụ tai nạn, cô chưa kịp nghỉ ngơi dưỡng bệnh thì phía Tiểu Dã lại xảy ra vấn đề.
Theo báo cáo của Dương Tiểu Đào, sáng sớm mẹ Tiểu Dã đang ngủ thì nghe thấy tiếng động ở phòng khách liền rời giường đi kiểm tra, không ngờ vừa ra khỏi phòng ngủ thì đã nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng.
Trạm Tiểu Dã đứng ở huyền quan, lưng hướng về phía trong phòng, mặt hướng ra cửa, miệng lẩm bẩm liên hồi, trong tay nắm chặt một... con dao thái rau.
Tuy mẹ Tiểu Dã biết tình trạng tâm lý của con trai mình có vấn đề, nhưng bà chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này? Vả lại bố Tiểu Dã đang đi công tác chưa về, tình huống này khiến bà ta càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Bà lấy hết can đảm tiến về phía trước, run lẩy bẩy gọi “Tiểu Dã”.
Trạm Tiểu Dã vẫn đứng im bất động, miệng luôn lẩm bẩm điều gì đó. Khi mẹ Tiểu Dã đến gần, bà cũng không nghe rõ cậu ta đang nói gì. Bà lại gọi tên cậu ta, không ngờ tiếng gọi này đã khiến Tiểu Dã im bặt.
Cậu ta chầm chậm quay đầu, phần cổ dường như cứng đờ, nhìn bà chằm chằm rồi nói: "Tôi không phải Trạm Tiểu Dã."