Edit: Dương Lam
Dạo gần đây giải trí Cát Tư không biết là gặp vận xui gì, tiêu phí số tiền lớn đầu tư gameshow Tôi Là Võng Hồng, vừa mới đóng máy chuẩn bị công chiếu, thì vị võng hồng khách mời nổi tiếng nhất Du Hiểu Lệ lại bị bạn thân bóc mẽ chuyện vu hãm Chu Nghệ Vi.
Bộ tuyên truyền nước C ra lệnh, Du Hiểu Lệ này hành vi không chính trực, phẩm chất nhân phẩm không đạt, không thể xuất hiện trên ti vi, kể cả hình ảnh trên internet cũng bị xóa sạch sẽ, tỉ lệ trả hàng ở cửa hàng của Du Hiểu Lệ tăng vọt, mới có một ngày đã phải hạ giá toàn bộ sản phẩm.
Đài truyền hình Tam Tinh, tổ tiết mục Tôi Là Võng Hồng sốt ruột vạn phần, lạy ông nội bà nội cố tìm biện pháp, nhưng bỏ bao nhiêu tiền cũng vô dụng, đành phải từ bỏ chương trình này.
Trong nhà máy bỏ hoang đã sửa chữa, hôm nay là một mảnh nói cười.
Sau khi phẫu thuật, bà nội Lưu Bối Mông cuối cùng cũng ổn định, dần hồi phục, ở bệnh viện quan sát các chỉ số một tuần là có thể ra viện.
Danh tiếng Chu Nghệ Vi vì chuyện Du Hiểu Lệ mà đã khôi phục lại, rất nhiều dân mạng hiểu lý lẽ đều rối rít chạy tới weibo của cô áy náy xin lỗi.
Có ít người phát hiện cuộc sống của Chu Nghệ Vi chính là cuộc sống công chúa mình vẫn mơ tưởng, cũng bấm theo dõi, trở thành fan cô ấy luôn.
Chu Nghệ Vi có tâm tình tốt, liền gọi Tô Dật Thần đặc biệt sáng sớm ra bờ biển mua hải sản tươi sống tới mời khách.
Dương Từ thì không có tâm tình thưởng thức đồ ăn ngon này, giờ cô chỉ nghĩ cách nào để bọn họ nổi tiếng thực sự, đối phó Dương Tư Tư, không phải chỉ cần một trang web thất thiệt là có thể thành chuyện, chưa kể còn Côn Tẫn.
"Tề Đống nướng bào ngư ngon quá." Diệp Bộ Hàng bưng một đĩa thức ngồi xuống cạnh Dương Từ.
Dương Từ nhìn lướt qua cái đĩa: "Tôi không có khẩu vị."
Diệp Bộ Hàng gắp bào ngư đưa đến trước miệng cô: "Rất thơm đó, cô thử một chút đi."
Dương Từ khó chịu: "Cậu có phải đàn ông không vậy, lề mà lề mề, đã bảo không muốn ăn rồi."
Dương Từ vừa cao giọng, thì phía bên kia bàn ăn Lưu Bối Mông đã chú ý nhìn sang, trong đôi mắt xếch đầy ái mộ.
Nhất cử nhất động của Diệp Bộ Hàng trong mắt cô bé đều đẹp trai cùng cực, nếu như Diệp Bộ Hàng đút mình, vậy cô bé sẽ vui tới phải ăn thêm mấy chén cơm.
Chu Nghệ Vi quay sang nói với Diệp Bộ Hàng: "Tề Hải, cô ấy không muốn ăn thì cứ kệ cô ấy, còn không ăn nữa thì cứ để tôi xử hết cho."
Tô Dật Thần vỗ vai cô ấy, đi tới trước mặt Dương Từ: "Tô Vãn Vã, em có chuyện gì phiền lòng sao?"
Dương Từ trợn mắt nhìn anh ta: "Tôi tên Dương Từ, không phải Tô Vãn Vãn."
"Phải chị đang lo nghĩ cách giúp bọn em nổi tiếng không?" Lưu Bối Mông đưa Dương Từ một xâu bạch tuộc viên.
Không ngờ Dương Từ lại nhận, ăn rất hăng, nói: "Cám ơn."
Một tiếng này lật đổ hết hiểu biết của những người khác về cô.
Diệp Bộ Hàng thấy Dương Từ chịu ăn rồi, liền nói: "Sao cô không tính đến mấy gameshow giải trí? Game giải trí bây giờ đầu vào thấp, nhưng nổi tiếng rất nhanh."
"Đừng nhắc tới mấy cái gameshow ấy nữa, những việc xã giao giả dối trên mạng cũng không được tham gia vào." Dương Từ thầm buồn rầu trong bụng.
Tô Dật Thần nói: "Vừa khéo anh có đầu tư một trang web video, nếu em có tiết mục hay có thể phát sóng trên ấy, nếu lượng view tốt, có người muốn đặt quảng cáo thì hoa hồng cũng không thấp."
Dương Từ cắn viên bạch tuộc cuối cùng, ngón tay dài lộc cộc trên bàn phím máy tính.
"Tề Hải, Lưu Bối Mông, mau ăn nhanh đi, chúng ta đi thăm một tiền bối." Dương Từ quả bị chính tri thông minh của mình thuyết phục.
"Cô có ý gì rồi sao?" Diệp Bộ Hàng đút cho cô miếng bào ngư, hỏi.
Dương Từ lấy ra một tờ giấy trắng và một tờ giấy khác, đặt lên trên đùi, vừa viết vừa nói: "Bây giờ trí tuệ nhân tạo phát triển, giúp sinh hoạt tiện lợi hơn rất nhiều, có điện thoại phát nhạc, người dân ca sĩ gì đều có phần mềm mp3, lượng người dùng trên toàn cầu phải tới hàng tỷ người."
Rất nhiều người thích ca hát, nhưng không biết cách hát, vậy cũng là không chuyên nghiệp, muốn ca hát chuyên nghiệp lại không có thời gian và điều kiện để đi học. Nên tôi nghĩ sẽ làm một gameshow trên internet, Học viện giải trí Công Xưởng, mời vài nghệ sĩ có đức cao vọng trọng trong giới ca nhạc tham gia, tuy là game giải trí nhưng cũng có thể dạy trên video, còn cho các cư dân mạng có cái để đối chiếu tự học.
Hơn nữa xã hội bây giờ quan trọng nhất là diễn kĩ, có thể mời một chuyên gia về biểu diễn sân khấu tới bồi dưỡng diễn kĩ cho các cô cậu sau khi kết thúc tiết mục ca nhạc, vậy cả việc làm tiết mục và học tập đều không trễ nải."
Diệp Bộ Hàng nhìn cô, đĩnh đạc nói luôn, giọng nói ôn nhu mô tả lại ý tưởng trong đầu, trên giấy của cô, xem ra mục tiêu của cậu sắp hoàn thành rồi.
"Nếu em trở về Tô gia nhận chức Trưởng phòng kế hoạch, thì công ty Tô gia sẽ phát triển lên một tầng cao mới." Lời tâng bốc này Tô Dật Thần nói không giả chút nào.
Chu Nghệ Vi chua giọng: "Cô ta thật lợi hại vậy sao?"
Tô Dật Thần kéo tay cô ấy: "Em giận gì chứ, sau này em kết hôn với anh không phải nó sẽ ngoan ngoãn gọi em là chị
dâu?"
"Cắt, làm chị dâu cô ta thì em thà không gả cho anh." Chu Nghệ Vi cả giận.
Lưu Bối Mông quấn quít lo lắng: "Chị Nghệ Vi, sao chị không thích chị Dương Từ vậy?"
"Bối Mông à, chắc vì cô ta mù mắt, không nhìn ra chỗ tốt của chị." Dương Từ trả lời, "Đúng rồi, Lý Tư cũng sẽ tham gia chương trình này, ta định sẽ có mười người tham gia, cuối cùng giữ lại hai người kết làm một đội."
Chu Nghệ Vi rất tự biết mình: "Vậy chẳng phải tôi sẽ bị loại."
"Ừ."
"Tô Dật Thần, anh mau nhìn lại em gái anh đi." Chu Nghệ Vi giậm chân làm nũng.
--- ---------
Mười nghệ sĩ rất dễ tìm, tìm đại ở cửa trường nghệ thuật nào, ngăn đại ai đó cũng ra một đống lớn, nhưng người dạy lại khó tìm, đặc biệt còn là người có chân tài thực học, lại còn phải là kẻ rảnh rỗi nằm nhà.
Mao Quan Hồng là một trong số đó, cháu gái ông ta cũng rất tự nhiên thành một trong mười nghệ sĩ của chương trình.
Còn lại Dương Từ tự có tính toán, lúc Dương Tư Tư mới xuất đạo cô từng mang cô ta đi bái sư học nghệ nhiều người, trong số đó, trừ Mao Quan Hồng, làng nhạc nước C cũng có một người nữa rất có tiếng, Trâu Diễm.
Đoàn trưởng Văn binh đoàn Số 13 trong quân đội Diệp gia, có quân hàm, từng nhận vô số giải thưởng, văn bình đoàn do bà lãnh đạo là đoàn thể nghệ thuật xuất xắc nhất nước C.
Dương Từ nhìn binh lính đứng trước cửa đại viện quân khu mà nhức đầu, cô đây đến mặt mũi Trâu Diễm cũng chưa được thấy, mỗi khi bà ra đường đều đi xe chống đạn chống nổ, người bảo vệ theo vô số.
Diệp Bộ Hàng đang đẩy xe lăn cho Dương Từ thì lại muốn chạy trốn, Dương Từ vậy mà lại nghĩ đến dì Diễm, phải biết biết dì Diễm là dì ruột của cậu, nếu bị dì Diễm nhìn thấy vậy chẳng phải ba mẹ cũng sẽ biết chuyện cậu đã ra tù luôn sao?
Có vẻ như Lưu Bối Mông nhìn ra sự lo lắng của Diệp Bộ Hàng, mới hỏi: "Anh Tề Hải, phải anh ăn nhiều hải sản nên khó chịu không?"
Chất giọng mềm mại, lại khiến Dương Từ nghĩ ra một cách, ra cửa hàng thu mua ve chai ở chỗ giao lộ mua một cái loa.
Vặn âm thanh tới tối đa, một giọng nói du dương truyền ra: "Thu mua ve chai máy giặt, mua ti vi tủ lạnh, mua ổn áp thùng vi tính,...."
Dương Từ lại đưa loa cho Lưu Bối Mông, nói: "Hát đi."
"Dạ?" Lưu Bối Mông vẫn chưa hiểu.
"Hát." Dương Từ chỉnh độ vang đến mức cao nhất.
"Ai da? Đêm khuya ngủ không được ra đây hát? Coi súng trong tay tay cảnh vệ trước cửa ông đây là trưng bày à?"
Một giọng nam trẻ tuổi mặc áo ngủ xanh đen, vẻ ngoài yêu mị quyến rũ đi ra.
Dương Từ buồn bực trong bụng, đây đúng là nhà Trâu Diễm không sai, nhưng đâu có nghe Trâu Diễm còn có con trai lớn như vậy.
Diệp Bộ Hàng đứng sau cô thấy người tới, vội vàng cúi đầu.
"Cô là ai vậy?" Diệp Vũ Âu xoa xoa ánh mắt buồn ngủ, hỏi.
"Tôi tới thăm Trâu Diễm tiền bối." Dương Từ gật đầu với anh ta.
Ánh mắt Diệp Vũ Âu chuyển từ cô sang Diệp Bộ Hàng đứng sau lưng cô, "Cháu trai lớn, không ra đây nhìn chú một cái sao?"
"Chú, cháu mới ra ngoài cũng mấy ngày thôi mà." Diệp Bộ Hàng chỉ có thể ngẩng đầu.
Cậu đi tới bên cạnh Diệp Vũ Âu, nói nhỏ vào tai anh ta: "Giờ cháu tên là Tề Hải, ông cố đã lệnh không được cho người khác biết thân phận của cháu."
Diệp Vũ Âu vỗ vai cậu: "Tiểu Hải à, đã trễ thế này đến tìm dì Diễm của cháu việc gì?"
Dương Từ híp mắt, trong lòng tự đã quan sát được, Tề Hải này, trước khi xảy ra chuyện hẳn thân phận không thấp, nhưng nếu cậu ta là cháu Trâu Diễm, vậy tại sao không sớm nói rõ với cô?
"Diệp Vũ Âu, đêm khuya anh ồn ào cái gì đấy? Con cái vừa mới ngủ xong." Trâu Diễm tuy đã hơn bốn mươi, nhưng bảo dưỡng tốt nên nhìn chỉ chừng ba mươi.
Diệp Vũ Âu vòng tay qua eo bà: "Cháu trai lớn bảo bối của chúng ta ra tù rồi."
Diệp Bộ Hàng trông cử động thân mật của hai người họ, nói thẳng: "Hai người ở bên nhau?"
"Đúng vậy, em trai cháu cũng đã hơn một tuổi." Diệp Vũ Âu nói vẻ tự hào.
Còn Trâu Diễm thì hất anh ta ra luôn, đánh giá Diệp Bộ Hàng: "Tiểu Hàng, cháu ra tù sao không nói với chú dì một tiếng, chú dì tới đón cháu?"
"Tiểu Hàng?" Xưng hô này làm Dương Từ phải suy nghĩ.