Edit: Dương Lam
"Khỉ thật, Tề Hải, cậu *** có chuyện gì vậy?" Diêu Ba giận đến văng tục. "Một lần lại một lần, cho cậu cơ hội, không phải chỉ là hôn một cái thôi sao? Miệng Dung Dịch có phải lở loét gì, đâu đến mức bài xích vậy chứ?"
Dung Dịch khẽ mỉm cười nói: "Tề Hải, nhóc sợ tôi à?"
Diệp Bộ Hàng cũng không muốn bị Dương Từ coi thường, nhưng vẫn là không qua được ngăn cách trong lòng.
"Được, được rồi, cảnh hôn này cứ dùng đóng thế vậy, hiệu quả dù không bằng nhưng cũng đỡ phiền toái mọi người." Dung Dịch nói.
Diêu Ba tức giận tột độ: "Dung Dịch, cô dùng đóng thế cũng không việc gì, nhưng cảnh này quan trọng nhất là tiểu quận vương đã rõ ràng tình cảm của mình, phải quay cận cảnh, nên nhất định cần tự quay, tôi mất bao tâm tư mới chọn được góc quay này đấy."
"Để tôi đóng thế cho Dung Dịch." Dương Từ làm vách tường ngay bên, run rẩy đứng dậy, "Làm ảnh hưởng tới mọi người, thật ngại quá, tối nay tôi mời mọi người ăn khuya."
Nhìn Dương Từ can đảm tự đứng dậy xung phong đóng thế thế này, tất cả nhân viên đoàn phim ở đó đều sợ hết hồn.
Diêu Ba lại coi thường: "Đến Dung Dịch xinh đẹp như vậy cậu ta cũng không xuống miệng được, sức quyến rũ của cô bằng được Dung Dịch?"
Dung Dịch lo lắng đỡ Dương Từ: "Dương Từ này, không cần tự làm khó mình đâu."
"Không việc gì, cứ làm ảnh hưởng mọi người mãi, là chúng tôi không tốt." Dương Từ khách sáo, người có thể khiến cô dùng giọng điệu thế này nói chuyện không có nhiều.
Dung Dịch một trong số người ít ỏi cô yêu thích trong giới giải trí.
"Quay phim cũng như sáng tác, sẽ có lúc gặp bình cảnh, mọi người thông cảm đôi chút là được, còn phải cám ơn cô vẫn luôn giảng giải hướng dẫn cho Tề Hải, làm tôi cảm giác tiểu quận vương cùng diễn với mình là một diễn viên lão làng, chứ không phải một người mới." Dung Dịch đỡ cô ngồi xuống rồi nói, chuyện của Dương Từ cùng với Dương Tư Tư và Côn Tẫn huyên náo lớn như vậy, Dung Dịch cũng không phải không biết.
Dung Dịch đã từng diễn chung một bộ phim truyền hình với Dương Tư Tư và Côn Tẫn, biết kịch bản của họ luôn có những chú giải chi tiết, mà chú giải này đều từ tay Dương Từ mà ra, nếu hỏi ai là quản lý chuyên nghiệp nhất giới giải trí, Dung Dịch cảm thấy Dương Từ sẽ đứng hạng nhất.
"Hai người đừng khách sáo lẫn nhau nữa, Tề Hải, giờ đổi thành quản lý thân thuộc với cậu đã được chưa?" Diêu Ba hỏi.
Diệp Bộ Hàng khỏi phải nói trong lòng vui vẻ bao nhiêu, nhưng trên mặt vẫn là vẻ bất đắc dĩ: "Để tôi thử xem sao."
"Tôi nói trước vậy, nếu không qua được trong một lần, thì lập tức về công ty hủy hợp đồng." Giọng Dương Từ nghe rất tệ.
Dung Dịch mặc đồ diễn cho cô, che miệng khẽ cười: "Tôi lại cảm thấy cái tính nóng nảy này của cô còn thích hợp diễn vai nữ tướng quân hơn cả tôi đấy."
Những lời này người có dụng tâm sợ sẽ nghĩ thành ý khác, còn Dương Từ lại cảm thấy Dung Dịch không cần gì phải tức giận.
Dưới sự giúp đỡ của Dung Dịch, thay đồ diễn xong xuôi, mới thấy lời cô ấy nói cũng không sao, Dương Từ quả là có thứ khí khái ngông nghênh của nữ tướng quân.
Hoặc là do nhập tâm vào nhân vật, nhất cử nhất động của Dương Từ đều như nữ tướng quân, khí thế sát phạt quả quyết.
Diêu Ba nhìn mà không khỏi ngây dại, ông chưa từng nghĩ kiểu tướng mạo ôn uyển như Dương Từ lại có được loại khí chất này, lời đồn nói cô là thiên kim Tô gia, chắc là được di truyền từ lão thái thái Tô Cẩn.
"Hồi thứ hai người, màn năm, cảnh hai mươi lăm, bắt đầu." Diêu Ba ra lệnh.
Dương Từ nhớ lại kịch bản, nói không sai một chữ.
Diệp Bộ Hàng nhìn Dương Từ, hồi tưởng lại cảnh ****** tối hôm qua, khó khăn định thần, hôn lên môi Dương Từ.
Trong phim chỉ là nhẹ nhàng chạm môi, nhưng Diệp Bộ Hàng đạt được mục đích, nào có thể tùy tiện buông ra như thế.
Dương Từ tức giận, tên Tề Hải này thật là quá đáng, cũng không nhìn bây giờ đang là lúc nào, cưỡng chế đẩy cậu ta ra, cho cậu ta một bạt tai: "Cậu đó, hôn bà đây đến nghiện rồi à?"
Diệp Bộ Hàng thành thật nhận một tát.
Nhưng Diêu Ba vẫn chưa hô ngừng.
"Tôi, nhất thời khó kiềm chế tình cảm." Lời này cũng là lời thật.
"Cút!" Dương Từ hét.
"Cut!" Rốt cuộc Diêu Ba cũng kêu lên.
Người trong đoàn phim đều bị Dương Từ làm cho ngây ngẩn, bọn họ đều là người trong nghề, diễn kĩ thế nào chỉ cần nhìn một cái là biết, không trách nghệ sĩ dưới tay Dương Từ ai nấy đều có diễn kĩ tốt như vậy, cái diễn kĩ của quản lý này thôi, chỉ trong nháy mắt đã có thể thu hút một đám fan tung hô là tiểu hoa.
Dung Dịch vỗ tay đầu tiên: "Tôi thật tự than thở không bằng."
Đạo diễn Diêu kinh ngạc hết đóng miệng lại ngậm miệng: "Dương Từ, với cái diễn kĩ này của cô, dáng người lại không tệ, không làm diễn viên thật hơi đáng tiếc."
"Nếu lần sau đạo diễn Diêu có cảnh dùng xe lăn, thì tôi sẽ đi ngay." Dương Từ đáp lại.
Diệp Bộ Hàng nhận túi nước đá bên đạo cụ đưa cho, cám ơn người đó rồi
ủy khuất quay sang Dương Từ: "Cô đó, đánh cái bạt tai kia thật ác quá."
"Để cảnh diễn thêm thật." Dương Từ liếc cậu ta, chuyện tối hôm qua thì thôi đi, hôm nay trước nhiều người như vậy mà cũng dám khinh bạc mình.
Dung Dịch an ủi khuyên can: "Thôi, thôi, không phải Dương Từ nói hôm nay mời mọi người ăn khuya sao? Đi thôi!"
"Chị không có chút dáng vẻ của nữ nghệ sĩ đang ăn khách được à, còn muốn dáng người không vậy?" Trợ lý của Dung Dịch là một sinh viên đang thực tập, vừa nghe Dung Dịch nói đi ăn khuya liền nhức đầu, quản lý của Dung Dịch đã ngàn dặn vạn dò cô không được để mình thành mập lên, còn muốn ăn khuya?
Dung Dịch làm nũng với cậu ta: "Chỉ một lần thôi, một lần cuối cùng, chị đã ăn táo và dưa leo mấy ngày nay rồi, cho chị ăn chút thịt thôi mà!"
Dưới sự cầu xin khổ sở của Dung Dịch, trợ lý chỉ đành thỏa hiệp sẽ không báo lại cho quản lý của cô, rồi cũng vui vẻ đi theo.
Dương Từ chọn một tiệm đồ nướng ven đường, ông chủ trong tiệm là người quen của Dương Từ, hỏi: "Không phải Tiểu Từ đây sao? Lâu quá không thấy các cháu tới, cũng phải bảy tám năm rồi nhỉ?"
"Chú Quý, chú mang hết đồ trong quán lên luôn nhé." Dương Từ nói, "với còn rượu chú tự cất không?"
"Cháu phát đạt rồi? Trước kia cả xiên cải xanh cũng không ăn nổi mà. Rượu có đấy, đảm bảo đủ." Chủ tiệm buồn bực, người đi theo Dương Từ tới đây đều là những khuôn mặt quen thuộc, nghe nói những diễn viên này còn khá có danh tiếng, cát xê quay một bộ phim đã hơn triệu bạc.
Dương Từ cũng không muốn nhắc chuyện cũ, trước kia mỗi khi nghỉ hè hay đến chỗ này làm thêm, lúc đó cô, Dương Tư Tư và Côn Tẫn đều nghèo đến ngay một xiên cải xanh cũng không nỡ mua, vì cô muốn đi học khiêu vũ, còn Dương Tư Tư và Côn Tẫn muốn làm ca sĩ.
Mà nơi này lại thường xuyên có minh tinh tới ăn khuya, ca hát tưng bừng, mỗi lần nghe họ ca hát nhảy múa, đều là một kỉ niệm về tuổi trẻ sau này thường nhớ lại.
Rượu, một ly lại một ly.
Phương Kiện của tổ B nghe nói Dương Từ mời nhân viên tổ và vài nghệ sĩ ăn khuya, cũng mang theo một đám người mênh mông cuồn cuộn tìm tới, dự định phải ăn ké Dương Từ một bữa thật đã.
Côn Tẫn vừa nhìn đã nhận ra chỗ này, trước kia, mỗi kì nghỉ hè, ba người bọn họ là những đứa phản nghịch nhất trong cô nhi viện, chạy tới thành phố Lâm Hải tìm việc làm, ở nơi này, ba người họ đều quên đi những tranh đấu trong cô nhi viện, dù phải nấu nướng dính dầu mỡ nhưng không hề thấy mệt mỏi.
Anh ta cầm lên một chai rượu, đi tới hồ nhân tạo cách đó không xa, ngồi xuống bậc thềm đi xuống hồ, mở nắp chai rượu.
Trước kia còn đủ cả ba, Dương Từ là người táo bạo và thẳng thắn nhất, mỗi lần đều là Dương Tư Tư ngăn cản Dương Từ, Dương Từ độc miệng như muốn lấy mạng người ta, đã từng mắng chửi anh ta và Dương Tư Tư ngay tại nơi này, bây giờ cuối cùng cũng có thể quanh minh chính đại đứng đây.
"Tôi còn nhớ, hình như là một mùa hè nào đó, cũng ở nơi này, tôi từng nói anh và Dương Tư chỉ biết ca hát, gặp chuyện nhát gan, cả đời chỉ tầm thường thuận theo tự nhiên, bây giờ nhìn lại, quả là tôi tự đánh mặt mình rồi." Dương Từ ngồi trên xe lăn, dừng ở trước nấc thang hồ.
Chỉ cần tiến về trước thêm một cm, xe lăn sẽ lăn xuống bậc thang.
Côn Tẫn hỏi: "Sao cũng lại đây rồi?"
"Chỗ này đâu phải do anh mua, dựa vào đâu lại không thể tới?" Dương Từ hỏi lại.
"Cô thật là, vẫn không nói chuyện hiền lành được." Lời Côn Tẫn nghe có ý khiêu khích, "Tự đánh mặt không chỉ có việc này, Dương Tư Tư không chết, hơn nữa khi ở bệnh viện còn tìm được mẹ ruột của mình, chính là con gái nhỏ của ông cụ Diệp gia, Diệp Hồng. Bà cô nhỏ của Diệp thiếu, người tông xe vào cô năm xưa chính là mẹ ruột Dương Tư Tư. Dương Tư Tư cũng là thiên kim đại tiểu thư của Diệp gia."