"Tôi cũng là nụ hôn đầu." Dương Từ nhàn nhạt nói, tựa hồ chuyện không liên quan tới mình.
Diệp Bộ Hàng lại đau lòng cô nàng này, nể mặt cả hai đều là nụ hôn đầu nên tha thứ cho cô, vì dù ngay cả những người thân nhất cũng không đến gần nhưng lại thật lòng với cậu, ừm, không tệ.
"Tô Vãn Vãn, rốt cuộc cháu còn muốn tùy hứng đến khi nào?" Tô Cẩn chống quải trượng đầu rồng tới, nếp nhăn trên mặt vì tức giận mà căng ra.
Đỡ Tô Cẩn là Khổng Di đang tức gần chết, và một đám lớn lớn nhỏ Tô gia theo sau.
Dương Từ vừa nhìn đã nhức đầu.
"Nếu Côn Tẫn đã bỏ rơi cháu, vậy hãy về Tô gia đi, nếu cháu muốn cùng với tên ăn mày này, bà nhất quyết không đồng ý." Tô Cẩn nói rất chậm, nhưng từng lời vang dội.
"Đúng vậy, bà nội cháu những năm này đối với cháu không tệ, cháu đã hai lăm rồi, em gái họ của cháu đã có hai đứa bé, cháu còn muốn tùy hứng tới bao giờ, Tô gia có đứa bé như cháu thật là gặp xui xẻo." Con dâu cả của Tô Cẩn nịnh bợ.
"Bà nội, mới nãy em gái còn khẩu xuất cuồng ngôn, cháu nói rồi mà em ấy vẫn không muốn trở lại Tô gia, chúng ta cứ đoạn tuyệt quan hệ cho rồi, để Tô gia được thái bình." Là Tô Hinh,
Tô Cẩn lại quay về vẻ ôn hòa, nhìn Dương Từ, "con bé này, bà biết mười mấy năm trước đã ủy khuất cháu, cháu muốn bồi thường gì bà cũng đồng ý, chỉ mong cháu được hạnh phúc, những thứ dơ bẩn trong giới giải trí kia cũng không cần quan tâm, bà sẽ tìm giúp cháu mấy đối tượng tốt, cứ yên tâm lập gia đình là được."
"Tôi tàn phế thế này thì ai cần nữa. Tô gia không nợ tôi cái gì, tôi họ Dương, tên Dương Từ, các người đừng tiếp tục quấy rầy cuộc sống yên bình của tôi." Dương Từ nhìn người cả phòng, chợt thấy cô đơn.
Tô gia lão đại: "Không phải bác cả nói cháu, nhưng tin tức trên internet bây giờ, cháu nhìn thử xem bạn tốt của mình như thế thế nào, cháu bị đâm sau lưng thế cũng là đúng thôi."
"Ba, nói với nó những thứ ấy làm gì, không có nó chúng ta càng được phân nhiều tài sản hơn, cứ để nó ra xông xáo đi, đằng nào cũng sẽ bị cười nhạo." Tô gia đại thiếu nói.
"Tôi cũng thấy cô bé này sớm làm kẻ bình thường thì tốt hơn, đã tàn phế còn chạy tới cho người ta chê cười, thật không sợ mất thể diện." Vợ lão nhị che miệng cười.
Dương Từ thực sự nhức đầu, trời lạnh lại ngâm nước lạnh một ngày, chắc là bị cảm?
Đám người này cứ phải toạc ra thế, muốn nói lại cũng mệt.
Diệp Bộ Hàng nhìn ra cô khó chịu, ôm cô nói: "Tôi đưa cô về phòng."
"Kìa kìa, không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ." Lần này thì không chỉ một người nói.
Diệp Bộ Hàng ghi nhớ mặt mũi từng người, nhẹ nhàng nói: "Mời các vị cứ nhiên, tôi và Từ ngủ trước, không cần đi theo chúng tôi, kẻo lại nhìn thấy thứ gì hại mắt."
Xưa nay Diệp Bộ Hàng đều nghe lời mẹ dạy, lễ độ với mọi người, một khi đã nói chuyện bằng giọng điệu này, thì chính là đang nhẫn nại đến cực hạn, đau lòng Dương Từ gần chết, đám người nhà này sao không hỏi hôm nay Dương Từ ngâm trong hồ nước cả ngày sức khỏe thế nào, mà vừa gặp đã cười nhạo.
Nếu bảy năm trước cậu không tông phải Dương Từ, có lẽ giờ này cô ấy đã không bị đám người này chê cười.
Cậu đặt Dương Từ lên giường, sờ trán cô, rất nóng.
Liếc ra ngoài, đám người Tô gia đã rời đi, cậu tới tủ lạnh tìm đồ, nhưng tủ lạnh này để trưng bày đấy à? Bên trong cái gì cũng không có.
Bất đắc dĩ đành phải cầm điện thoại Dương Từ xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu.
Lúc mơ mơ màng màng, Dương Từ thấy Tề Hải cầm điện thoại mình ra ngoài, thầm cười giễu mình, đâu phải tin tưởng một người xa lạ là người ta sẽ quan tâm lại? Mày nhất định là người bị cả thế giới này bỏ rơi, nhìn đi, báo ứng vì tin tưởng người lạ đến rồi.
Diệp Bộ Hàng mang điện thoại, đi mua đồ như thi chạy, mua được hành tây, khăn lông bà mấy túi nước đá, trời ngày càng đen, bắt đầu đổ tuyết, cậu lại không mang dù, khi trở lại nhà Dương Từ tóc đã rơi ướt tóc
mái.
Bật bếp, đốt nóng hành tây rồi lấy khăn bọc qua loa, chờ nguội bớt rồi quấn khăn vào cổ Dương Từ, túi nước đá đặt xuống dưới đầu thay cho gối.
Động tác ôn nhu lại thành thục, mấy năm ở trong tù cậu đã học được nhiều thứ, còn vì có một người từng nhận hối lộ để lên chức viện trưởng bệnh viện quân khu mà mang hết sở học cả người truyền lại cho cậu.
Dương Từ thấy sau gáy lạnh buốt, hơi mở mắt nhìn cậu: "Tề Hải, đừng bỏ tôi nhé, được không?"
"Ừ." Diệp Bộ Hàng cầm tay cô, suy nghĩ trong lòng đã khác trước nhiều.
Suốt một đêm, Diệp Bộ Hàng không được ngủ mấy, luôn phải để ý nhiệt độ cơ thể Dương Từ, túi đựng nước đá đã đổi mấy lần, lại cẩn thận lau sạch mồ hôi trên trán cô.
Sáng hôm sau.
Dương Từ cảm thấy đây là giấc ngủ ngon giấc từ khi bị tai nạn xe tới nay, đã lâu rồi không ngủ thoải mái như vậy.
Thấy Tề Hải nằm ở mép giường, chợt cười, cảm giác có một người đối xử thật lòng với mình thật không tệ.
"Này, tỉnh dậy đi." Dương Từ lay lay Tề Hải.
Diệp Bộ Hàng tỉnh dậy, việc đầu tiên là đưa tay sờ lên trán cô: "Cuối cùng cũng hạ sốt."
Dương Từ hỏi nhỏ: "Cậu không nên tốt với tôi vậy đâu, một khi quen có cậu tốt với tôi rồi, nếu cậu rời đi, tôi sẽ còn khó khăn hơn bây giờ.
Diệp Bộ Hàng nghe cô nói, trong lòng chợt khựng lại, đúng là cậu không thể vĩnh viễn ở bên Dương Từ được, "Yên tâm, bao giờ cô không cần nữa tôi mới đi."
Dương Từ chìa ngón út, "móc ngoéo."
Diệp Bộ Hàng cũng cong ngón tay móc vào tay cô, "đây là ước định riêng của hai chúng ta."
Cửa mở ra.
Dương Từ chợt nghĩ khóa vân tay nhà mình lại vô dụng đến thế? Người Tô gia cũng mở được? Không biết người tới lần này là ai.
Diệp Bộ Hàng ôm cô ra ngoài.
Dương Từ nhìn người ngoài cửa, một nỗi buồn chặn ngang ngực, không xua đi được, "Dương Tư, cô còn có mặt mũi tới nơi này sao?"
Dương Tư trang điểm tinh xảo, cầm một tờ chứng nhận bất động sản nói: "Nhìn cho cẩn thận, trên giấy viết căn hộ này thuộc công ty giải trí Cát Tư."
"Căn hộ này vốn của công ty, Mạnh tổng đã giao cho tôi." Dương Từ nhìn về xe lăn phía sau, để Diệp Bộ Hàng ôm mình ngồi lên xe.
Dương Tư nhìn Diệp Bộ Hàng, trong bụng ghen tị, Dương Từ này thật là có bản lĩnh, hôm qua mới chia tay với Côn Tẫn, hôm nay đã mang một người đẹp trai như vậy về nha, nhìn quần áo hai người xốc xếch, trong lòng cô ta không khỏi nghĩ sang chuyện khác.
"Anh đẹp trai này, trông mặt mũi anh như thế muốn gì chẳng được? Việc gì phải theo Dương Từ?" Dương Tư khoang hai tay trước ngực, ánh mắt nhìn Diệp Bộ Hàng có ý quyến rũ.
Ánh mắt này làm cậu không có cách nào nhìn thẳng.
"Dương Tư, nếu không có lời khác thì mời cô rời đi, không khí vốn trong lành nơi này bị cô làm cho ô uế rồi." Lời nói Dương Từ vẫn cay độc như xưa.
"Người nên cút ra ngoài là cô, Dương Từ, tất cả thẻ tín dụng của cô cũng đã bị đóng băng rồi, chúc cô sống bên ngoài vui vẻ." Dương Tư vỗ tay, mấy tên đàn ông vạm vỡ đằng sau cô ta đi vào, ném toàn bộ đồ dùng trong nhà xuống qua cửa sổ.
Hàng xóm dưới lầu mắng chửi rối rít.
Dương Từ cầm điện thoại gọi cho Mạnh Quý Tư, anh ta đây là có ý gì?