Diệp Bộ Hàng nghe Dương Từ nói, đang đứng trên đất bằng cũng hơi lảo đảo, cậu làm minh tinh?
Diệp thiếu gia làm minh tinh, việc này mà truyền ra, có khi sẽ bị ông cụ trong nhà chôn sống mất? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì việc có thể giúp Dương Từ bây giờ cũng chỉ có việc này, dẫu sao bây giờ cũng không thể về Diệp gia, sẽ không ảnh hưởng tới thân phận Diệp thiếu.
"Tôi chỉ biết chút ca hát, không thể bằng ca sĩ chân chính được." Diệp Bộ Hàng vội tìm đườn glùi.
Dương Từ nhe răng cười nói: "Việc này không có gì, cậu đẹp trai là được rồi. Đẹp trai mới là thứ quan trong nhất, người trông thấy cậu đều bị cái mã này thu hút cả, hát có hay không, nhảy có đẹp không đều không đáng nhắc, cậu cứ kí hợp đồng với tôi là được."
"Nhưng tôi không có thẻ căn cước."
Dương Từ kéo tay cầm ta: "Dấu vân tay là đủ rồi."
Cả đường đi Diệp Bộ Hàng vẫn luôn nghĩ cách từ chối chuyện này, khổ cái càng nghĩ lại càng không nặn ra được lý do nào.
Đến tận khi vào tới cửa Cát Tư, vào phòng làm việc của Dương Từ, cậu mới cảm thấy chuyện này đã không thế trốn tránh.
Dương Từ in hợp đồng đưa cho cậu: "Tề Hải, cậu xem kĩ xem có điều khoản nào cần sửa không, yên tâm, tôi sẽ biến cậu thành thần tượng phái thực lực, tuyệt đối không tự ý gây tai tiếng."
Diệp Bộ Hàng cầm bút kí tên, dùng tên Tề Hải.
Kí xong, việc đầu tiên Dương Từ làm là đăng nhập tài khoản weibo, sửa lại chức danh, thành quản lý của Tề Hải.
"Có weibo không?"
"Không có." Chuyện năm đó, trên weibo và internet cậu đều bị đám người quá khích lôi ra mười tám đời tổ tông, nên loại mạng xã hội không có riêng tư này Diệp Bộ Hàng vẫn luôn không thích gì.
"Cốc cốc." Cửa phòng làm việc vang lên.
"Vào đi."
Người vào là một quản lý dưới trướng Cát Tư - Toàn Hữu, dưới tay có một sao nam, lượng người hâm mộ trong nước không ít, thuộc lớp nghệ sĩ hạng ba của Cát Tư, nên quản lý cũng thuộc cấp trung.
Toàn Hữu nhìn bộ áo ngủ trên người Dương Từ: "Bị Côn Tẫn vứt bỏ rồi cô định thế nào? Nghe bộ phận pháp lý nói cô mới kí hợp đồng nghệ sĩ mới?"
"Làm sao, anh muốn cướp?" Dương Từ giương mắt.
Toàn Hữu lại liếc sang Diệp Bộ Hàng, "có bản lĩnh đấy, nhan sắc bậc này, làm tốt chắc chắn sẽ thành cái cây rụng tiền."
Không chịu nổi kiểu vì công danh lợi
lộc này của Toàn Hữu, Dương Từ hỏi lảng: "Có chuyện gì nói nhanh đi."
"Biết cô đang thiếu tiền nên tôi giới thiệu một người, Tề Đống, tiểu công tử Tề gia, nhà giàu nhất thành phố Lâm Hải, gia tài bạc triệu, người ta muốn làm tài tử nhưng nghệ sĩ bên tôi nhiều quá, nhường cho cô vậy, nghe nói thẻ tín dụng của cô bị đóng băng, Tề Đống chính giải pháp kinh tế tốt nhất hiện giờ." Nét mặt Toàn Hữu như chỉ có tiền mới đáng để vào mắt.
"Tề Đống?" Dương Từ không có ấn tượng gì với cái tên này, nhưng cô biết Toàn Hữu sẽ không tốt bụng như vậy, Tề Đống này kiểu gì cũng có vấn đề.
"Tề Đống, vào đi." Toàn Hữu gọi với ra bên ngoài.
Dương Từ nhìn Tề Đống một cái, củ khoai lang tối qua đã ăn chỉ muốn nôn ra toàn bộ, người trước mắt trên mặt đầy nốt đen lấm tấm, mập căng, lưng đeo một cây ghita, cô nói giọng bất thiện: "Xấu như vậy còn ra dọa người, may là ban này, nếu buổi tối thì nửa cái mạng cũng không giữ được."
Diệp Bộ Hàng vội kéo cô: "Nói đàng hoàng, lúc bị người khác nói tàn phế cô cũng khó chịu vậy? Đừng làm gì khiến người ta thấy cô đáng ghét."
Dương Từ ngẫm nghĩ, thấy Tề Hải nói cũng có lý, liền cười: "Được rồi, tôi đùa thôi, đừng mất hứng, cậu biết đàn ghita sao?"
Tề Đống văn nhã lẳng lặng lấy ghita xuống, đặt ra trước ngực rồi đàn, tiếng hát vừa ra nghe như âm thanh của tự nhiên.
Nếu nói thứ âm thanh ma thuật như sóng âm cá heo này phát ra từ cậu trai trước mắt, thật đánh chết Dương Từ cũng không dám tin, nhưng đây là chính mắt trông thấy.
"Tề Đống, cậu nguyện ý làm nghệ sĩ dưới tay tôi chứ?" Lần này Dương Từ nói rất thật lòng, không liên quan tới tiền tài, mà do ước mơ, giọng hát của cậu ca đã làm cô chú ý.