"Lục Ngôn tớ không lạnh" Diệp Lạc khẽ nhíu mày tránh khỏi chiếc áo bông tai thỏ tuyết trắng to bự kia
rồi cố thoát ra khỏi ngực của Lục Ngôn
"Bé ngoan Lục ca đang lo cho em không được quấy nếu ốm thì phải làm sao" Lục Ngôn gấp đến mức mắt cũng đỏ lên khuôn mặt đẹp trai sắc lạnh thường ngày dường như có chút...uỷ khuất.
nhìn thấy thiếu nữ cao m89 hốc mắt đỏ hoe nhìn mình Diệp Lạc đành để hắn mặc áo khoác vào cho mình giữa đường phố tấp nập bị màn đêm bao phủ ánh sáng từ các hàng quán rọi vào khiến gương mặt hắn dường như dường như thật dịu dàng
Lục Ngôn kéo chiếc mũ tay thỏ lên cho Diệp Lạc sau đó hài lòng mà ôm cậu một cái.
"Bé ngoan nhìn anh đây chăm cậu béo tốt chưa nè sau này baba già nhớ đừng quên ba đó biết không" nói rồi hắn chạm vào mũi cậu nựng một cái rõ là cưng chiều
Diệp Lạc nghe vậy thì vui vẻ hùa theo hắn "Con nhớ rồi sau này nhất định mỗi ngày đều bồi baba uống trà chiều sau đó giúp người chăm vườn " nói xong cậu vui vẻ cắn một miếng xiên thịt mà Lục Ngôn mua cho
"Ayzo hiếu thảo quá đi nhất định phải giữ lời đó" Lục Ngôn kéo Diệp Lạc lại gần mình chậm rãi ngắm nhìn thành phố đêm
"Ừm.
Muộn rồi ta về thôi"
Bọn họ là học sinh cao trung hơn nữa còn là trường nội trú nếu không về sớm nhất định sẽ bị nhốt ở ngoài.
Họ là trúc mã lúc nào cũng dính lấy nhau sau này cùng nhau thi đậu vào một trường cao trung top đầu Diệp Lạc vì thể chất yếu nên rất hay bị bệnh vào bệnh viện rất thường xuyên.
Mà dù vậy Lục Ngôn cũng không chê cậu phiền mà coi cậu như đứa em nhỏ mà chăm sóc, bênh vực cho dù hai bọn họ bằng tuổi.
Hắn nói cậu là búp bê nhỏ ốm yếu vì vậy hắn sẽ trở thành bạn của cậu trở thành chiếc lồ ng kính bao bọc cậu khỏi tất thảy.
Họ chậm rãi trở về kí túc con phố mà họ đi cũng không cách kí túc quá xa học sinh khác trong trường cũng thường đến đây chơi vì thế ở đây rất nhộn nhịp
Ở kí túc một phòng sẽ có 2 người ở một