Diệp Lạc khóc mệt thì ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng lại nấc lên thút thít một tiếng khe khẽ, hắn sau khi xử lý vết thương cho Diệp Lạc thì cho đồ ăn vào lò vi sóng làm nóng lên, chờ Diệp Lạc dậy thì đút cậu ăn.
Xong thì hầm cháo sườn cho Diệp Lạc
Trở về phòng hắn thấy Diệp Lạc mơ hồ nhìn hắn, đỏ mắt khóc, quần áo dường như đã cởi hết, bị cậu vứt xuống đất cả người chỉ mặc mỗi chiếc áo phông mỏng màu trắng của hắn
"Em...em khát nước..." Diệp Lạc mặt đỏ bừng vì thân nhiệt cao khó khăn nói
Hắn tiến tới rót nước đưa cho Diệp Lạc, cậu cầm lấy cốc nước hắn đưa uống từng ngụm lớn, nước rơi xuống thấm ướt cổ áo, Diệp Lạc cũng không quan tâm
"Lạc Lạc uống chậm thôi"
Diệp Lạc nhìn hắn kéo lấy Lục Ngôn đòi hôn "hôn...hôn em đi"
"Ừm...hôn em" nói xong hắn nhắm tới môi Diệp Lạc mà hôn xoa dịu bé con đang sợ hãi của hắn
"Bé con, ăn chút cháo nhé?" Hắn nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt Diệp Lạc, nhéo nhéo cái má bánh bao tròn tròn mà mình nuôi được rồi hài lòng mà thơm lên đó
"Ưm...không ăn, em muốn đi tắm" Diệp Lạc vươn tay ôm lấy cổ hắn, như thói quen mà dính lên, tìm mùi hương quen thuộc.
Giống như những bạn nhỏ khác, thiếu hơi người sẽ khó chịu, khóc đỏ mắt để được ôm vào lòng.
"vậy anh đi tắm cho em bé của anh nhé?" Hắn bế Diệp Lạc thả vào trong bồn tắm lớn, sau đó ra ngoài lấy quần áo cho cậu.
Lúc đi còn không quên nhắc
"Nhớ kiểm tra nhiệt độ nước, nước ấm vừa đủ thì mới được tắm đó, cẩn thận bỏng"
Diệp Lạc ngồi trong bồn tắm ngây dại nhìn theo bóng lưng hắn, có chút buồn tủi.
Mắt dường như lại phủ thêm một tầng nước, Diệp Lạc mở nước lên, vì lơ đễnh cậu không điều chỉnh nhiệt độ nước, để nước nóng thấm ướt cả người
Diệp Lạc dường như không cảm thấy nóng mà cứ đăm đăm nhìn về phía cửa chờ Lục Ngôn vào với mình.
"Anh ơi"
Hắn vào thấy nước nóng đến mức còn bốc khói dày đặc, thì liền đi tới mở nước lạnh dội trực tiếp lên người Diệp Lạc, nhanh chóng sơ cứu cho cậu.
Lục Ngôn nhìn cơ thể trắng nõn của Diệp Lạc giờ đây đỏ ửng vì bị bỏng thì vô cùng xót xa
"Anh đây...phải cẩn thận chứ bé con"
"xin lỗi...em xin lỗi, đừng giận em, được không? Em..." Diệp Lạc ôm lấy hắn liên tục xin lỗi chỉ sợ làm hắn cảm thấy mình phiền phức sẽ ghét bỏ mà đi mất
"Không giận em, bé ngoan của