Tay áo sơ mi được xắn cao, hắn đổ mì ra đ ĩa, sau đấy lại rót hai cốc sữa nóng đưa cho hai bạn nhỏ nhà hắn
"Bánh bao, ăn chậm cẩn thận nóng"
Bánh bao cả miệng đầy nước sốt mì ý, ăn đến là ngon lành "ưm, vâng ạ"
"Diệp Lạc, há miệng, anh đút em ăn" Hắn cẩn thận đút Diệp Lạc ăn, "vừa miệng không?"
"Ừm, ngon lắm" Diệp Lạc dè dặt nhìn hắn "em có thể tự ăn được"
"Ừ vậy em tự ăn, anh làm việc" Hắn cũng không ép cậu, cầm cốc cà phê đi tới bàn làm việc rồi chợt dừng lại nói "tài liệu công việc em gửi cho anh, anh tự mình xử lý"
"Cho em thời gian, còn một chút nữa là xong rồi, tối có thể gửi cho anh"
"Không cần" Hắn từ chối, sau đấy liền phớt lờ Diệp Lạc đeo airports lên.
Bánh bao uống một ngụm sữa lớn, đưa cốc sữa ấm Diệp Lạc "ba nhỏ ơi? Ba uống sữa đi, ba ăn ít quá".
Cậu xoa đầu bánh bao, cầm lấy cốc sữa bé con đưa uống một ngụm "ừm, bé yêu ăn đi, ba no rồi"
"Bé đút cho ba nhỏ ăn nè, tay ba bị bỏng rồi mà" bánh bao dùng dĩa quấn mì muốn đút cho ba nhỏ của bé, Diệp Lạc nhăm một miếng vui vẻ để bé con đút cho mình
Bánh bao thấy ba nhỏ ăn hết mì thì rất hài lòng nói "ba nhỏ giỏi quá đi".
Chợt Lục Ngôn đi tới trước mặt cậu, khom lưng xuống dùng khăn giấy ướt lau miệng cho cậu "ngủ trưa" hắn ôm Diệp Lạc lên đi về giường
nhét cậu vào lớp chăn bông ấm áp, bánh bao lon ton chạy theo sau cũng chui vào ổ chăn ôm lấy ba nhỏ của bé "bánh bao thích ôm ba nhỏ quá đi mất"
Hắn kéo cậu vào trong lồ ng ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về trầm giọng dỗ dành "thiếu hơi anh em ngủ không được, nên đừng có trốn".
"Em không có" Diệp Lạc thở dài vòng tay qua ôm lấy
Lục Ngôn, chìm vào giấc ngủ.
Bánh bao thấy ba nhỏ bị ba lớn ôm đi mất cũng không chịu thua, dính cả người đến cọ tới cọ lui lên người Diệp Lạc, hết cọ rồi lại ôm, cứ chít chít như con chuột nhỏ
"Bánh bao, đừng quấy, ba nhỏ của con thật giống những bé gấu đến kì ngủ đông, ngủ cũng thật nhiều"
Hắn cười hôn lên trán cậu, Diệp Lạc khẽ cựa mình kêu nhỏ một tiếng non nớt làm tim hắn mềm nhũn một mảnh.
Bánh bao giận dỗi hít mũi một cái, ôm lấy ba nhỏ chìm vào mộng đẹp.
Lục Ngôn nhìn một lớn một nhỏ nhà mình ngủ ngoan thì liền thở phào nhẹ nhõm hắn mân mê những ngón tay nhỏ của Diệp Lạc hôn lên những đầu ngón tay xinh đẹp ấy.
"Thực xin lỗi vì làm đau em, vợ nhỏ đáng thương của anh"
Đến khi trời tối Diệp Lạc mới thức dậy, ló đầu ra khỏi chăn, không thấy hơi thở quen thuộc của người mình yêu Diệp